Chương trước
Chương sau
“Thứ cô ấy thiếu, chú không lấy ra được, cũng không cho được”
Cung Dận lập tức không nói được lời nào.
Ông ta hoài nghỉ nhìn anh, nói: “Con biết chuyện này khi nào?”
“Hôm nay”
“Con…”
úc trước con vẫn luôn không biết à?”
Bạc Tuấn Phong nhâm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra lần nữa, giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng: “Cô ấy là con của ai, ai là cha cô ấy, ai lại là mẹ cô ấy thì chuyện đó cũng chẳng có liên quan gì tới con cả. Điều mà con quan tâm nhất chính là Giai Kỳ, như vậy là đủ rồi”
Anh không quan tâm đến thân thế của cô.
Cung Dận nói: “Chuyện này xảy ra đã lâu rồi cho nên chú không biết được.
hóa ra bản thân lại có một đứa con gái. Chuyện ấy đã trôi qua quá lâu, lâu đến mức thậm chí chú đã quên nó đã từng xảy ra rồi”
Ông ta nói xong rồi lại vội vàng nói tiếp: “Chú có thể làm mọi cách để bù đắp cho con bé! Không cần biết con bé muốn gì, chỉ cần chú có khả năng là được, chú sẽ làm được điều đó…
“Nhưng chú không có cách nào để nhận con gái của mình”
Bạc Tuấn Phong ngắt lời ông ta.
Nét mặt của Cung Dận lại trở nên cứng ngắc thêm một lần nữa Ông ta nhìn ra bên ngoài cửa số, đôi mắt dân mất đi tiêu cự: “Không phải chú không muốn nhận con bé”
Dù gì thì đó cũng là máu mủ ruột thịt của chính mình nên chẳng có lý do gì mà ông ta lại không muốn thừa nhận.
Cho dù lúc trước Vân Lập Tân có làm ra bao nhiêu chuyện khốn nạn đi chăng nữa, dù Lâm Tĩnh Anh có tâm tư gì khi nói ra thân thế của Vân Giai kỳ thì cô cũng là người vô tội.
Nhưng thái độ của Mộng Yến Mi rất quyết liệt Bà ta không có khả năng tiếp nhận Vân Giai hoan nghênh con bé trở về nhà họ Cung.
Cung Dận nói: “Khi dì con gả cho chú, chú đã hứa hẹn cả đời sẽ không bao giờ phụ cô ấy”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đây là việc của nhà chú, con không có quyền bình luận việc gì cả”
Cung Dận nhìn anh, lòng ông ta rét lạnh cũng sẽ không thể vui vẻ Từ trước đến nay, người đàn ông này đều lạnh lùng như thế.
Hội chứng Asperger.
Những người mắc hội chứng Asperger cực kỳ thiếu sự đồng cảm.
Bạc Tuấn Phong chưa bao giờ có thể cảm nhận hay trải qua những của bất kỳ ai. Hạnh phúc, vui,do chướng ngại về việc nhận biết cảm xúc nên anh không.
có cách nào để cảm nhận được sự thương tâm và nỗi đau của người khác.
Người khác sẽ thương tâm khổ sở, Còn anh thì lạnh lùng, thờ ơ từ tận trong xương cốt.
Dù sau này lớn lên anh đã dần giao tiếp và trò chuyện với mọi người, nhưng dù là buồn hay vui anh cũng chẳng bao giờ cảm nhận được chúng.
Bởi vậy anh không thể cảm nhận được nỗi bưồn khi Vân Giai Kỳ mất đi Doãn Lâm, cũng như nỗi đau mất con của cô.
Điều cố chấp duy nhất của anh chính là cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không cho phép Vân Giai Kỳ rời xa mình.
Trên thế giới này chỉ có Vân Giai Kỳ mới có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh Năm năm trước, vụ tai nạn xe cộ kia gần như hủy hoại Bạc Tuấn Phong.
Mọi người đều có thể cảm nhận được dường như linh hồn của anh đã đi theo Vân Giai Kỳ mà xuống mồ.
Mãi cho đến khi Vân Giai Kỳ trở lại, anh mới như được sống lại “Tuấn Phong, con yêu con bé sao?”
Bạc Tuấn Phong nghe thế, anh chỉ lạnh lùng quay mặt đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.