Tân Khải Trạch sợ tới mức ngậm chặt miệng, không dám phát ra tiếng nữa.
Bạc Tuấn Phong hiển nhiên có chút bực bội, anh lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài!”
“…Vâng vâng.”
Tân Khải Trạch không dám nói thêm lời nào, rời khỏi phòng làm việc.
Bạc Tuấn Phong hít một hơi thật sâu, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
“Cô Vân Giai Kỳ?”
“Cô Vân Giai Kỳ?”
Khi Vân Giai Kỳ đang nằm mê man trong phòng bệnh, cô bị đánh thức bởi âm thanh yếu ớt có phần dò xét từ y tá.
Cô quay người lại, nhìn cô ấy.
Y tá nói: “Ngày mai, chúng tôi sẽ tiến hành làm phẫu thuật cho cô, cô có thể ăn một chút gì đó, cô bắt buộc phải để bụng đói trước ca mổ tám tiếng, nếu cô không ăn, trong phòng mổ mà bị hạ đường huyết thì sẽ rất phiền phức.”
Ngay khi Vân Giai Kỳ nghe nói ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật, tim của cô đột nhiên “lộp bộp” một tiếng, hỏi: “Hạ đường huyết có chết không?”
“Sẽ không chết, mọi người căng thẳng làm gì vậy?”
“Nếu nghiêm trọng, sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Vậy thì để tôi chết đi” Vân Giai Kỳ không quan tâm nói: “Chết rồi không phải tốt sao?”
Cô y tá sợ hãi khi nghe điều đó, cô ấy nói: “Cô Vân Giai Kỳ, đừng làm thế này… như vậy sẽ gây khó dễ cho chúng tôi”
“Người làm phẫu thuật là tôi, phá đi là con của tôi, mất đi tính mạng của tôi, tại sao lại là làm khó dễ các người được?”
Vân Giai Kỳ chế giễu: “Sao lại không nói nữa? Không phải sắp làm phẫu thuật sao? Sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/354601/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.