Chương trước
Chương sau
Con ngươi của Bạc Tuấn Phong trở nên lạnh lùng và co hẹp lại.
Vân Ngọc Hân nói: “Em cứ tưởng người đàn ông tỉnh tường như Bạc Tuấn Phong anh sẽ không thể nào bị chút thủ đoạn nhỏ nhoi đó của cô ta lừa gạt. Thật không ngờ anh lại bị tình yêu làm cho mù quáng mà tin tưởng cô ta không chút do dự! Cô ta nói dối anh, phản bội anh vậy mà anh vẫn lựa chọn bỏ qua và coi như không có gì ư? Anh là người đàn ông cao quý nhất nước Quốc Hoa, tại sao lại hạ mình vì một người như cô ta?”
“Đủ rồi!”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên buông cô ta ra, tự nhủ lòng đừng nghe cô ta nói linh tinh.
Vân Ngọc Hân cuối cùng cũng được thả ra liền lấy từng ngụm không khí để thở, nhưng không dừng lại ở đó mà cô ta lại chạy đến chỗ Bạc Tuấn Phong và nói với anh: “Anh Tuấn Phong, anh muốn phải trải qua bao nhiêu thất vọng mới có thể nhìn ra bộ mặt thật của cô ta? Cô ta không xứng với anh chút nào!”
Bạc Tuấn Phong chế nhạo: “Cô ấy không xứng với tôi vậy ai xứng với tôi?”
Anh nhướng mắt với vẻ kiêu ngạo: “Cô ư?”
Vân Ngọc Hân sững sờ.
“Vân Ngọc Hân cô mà xứng ư?” Bạc Tuấn Phong khinh thường nhìn đi chỗ khác.
Vân Ngọc Hân đột nhiên nói: “Tại sao em lại không xứng?
Ít nhất, cả đời này em sẽ trung thành với anh, sẽ không phản bội anh!”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Nếu cô còn dám nhắc tới cô ấy, tôi sẽ giết cô ngay bây giờ!”
Giọng anh rất trầm nhưng lại đầy vẻ lạnh lùng và vô cùng quả quyết. Vân Ngọc Hân đột nhiên sợ hãi.
Cô ta biết rằng Bạc Tuấn Phong có thể giết chết cô ta chỉ với một cái búng tay, nhưng cô ta cũng tự hào không kém.
Cô ta biết người đàn ông này đã có chút xao động trong lòng rồi.
Bạc Tuấn Phong bước đến cửa phòng và nói với y tá: “Hãy trông chừng cô ấy!”
“Vâng”
Anh lên lầu và đi đến phòng bệnh của Bạc Ngạn Thiên.
Bạc Ngạn Thiên vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được mọi thứ, mặc dù đã tỉnh dậy nhưng đôi mắt của ông ta trống rỗng, mơ hồ, không có thần sắc.
Nhìn thấy Bạc Tuấn Phong, Bạc Tiêu Dương đứng dậy hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh có biết rằng Vân Giai Kỳ đã được Tống Hạo Hiên bảo lãnh tại ngoại không?”
Bạc Tiêu Dương có chút kinh ngạc: “Tống Hạo Hiên đã bảo lãnh tại ngoại cho cô ấy?”
Bạc Tuấn Phong thấy anh ta cũng chỉ mới biết chuyện liền nhíu mày: “Anh có biết cô ấy đang mang thai không?”
Nghe vậy Bạc Tiêu Dương lại càng không hiểu chuyện gì, sắc mặt anh ta thay đổi: “Cô ấy có thai?”
“Anh không biết ư?”
Bạc Tuấn Phong nắm tay đấm vào khung cửa: “Chết tiệt!”
Người con gái này đã có thai mà tại sao không nói cho anh biết. Anh lại còn không thể gặp cô ấy và đứa con trong bụng cô.
Bạc Tiêu Dương hỏi: “Hôm qua tôi đến để gặp cô ấy nhưng được. Tôi không biết là Tống Hạo Hiên đã bảo lãnh cho cô ấy. Đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Tống Hạo Hiên nói rằng cô ấy đang mang thai đứa con của anh ta. Anh ta đã ký vào thỏa thuận bảo lãnh và sau khi cô ấy được tại ngoại sẽ không được phép gặp bất kỳ người ngoài nào ngoại trừ anh ta”
Bạc Tiêu Dương im lặng một lúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.