Chương trước
Chương sau
“Vân Ngọc Hân!” Lâm Tĩnh Anh nói: “Con bé vô tội. Tôi không muốn phải nhìn con gái mình chịu đựng khổ sở ở trong đó. Con bé đã bị giam một ngày trời rồi, tôi lo rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra”.
“Quái lạ” Mộng Yến Mi hừ lạnh một tiếng”“Trước đây không phải bà rất ghét bỏ đứa con nghiệt chủng này sao? Sao bây giờ lại làm ra vẻ mẹ con hiếu thảo trước mặt tôi?”
Đôi môi Lâm Tĩnh Anh run lên bần bật: “Con bé không phải…
Gì?”
Lâm Tĩnh Anh như dùng hết sức lực: “Con bé không phải là đứa con nghiệt chủng!”
Mộng Yến Mi không ngờ rằng một nguồn năng lượng mạnh mẽ như vậy lại bùng phát từ người phụ nữ gầy gò này.
Cung Dận vừa đi ra khỏi phòng cũng đã nghe thấy giọng nói của Lâm Tĩnh Anh.
Ông ta bước đến tầng hai, đứng ở lan can và nhìn xuống dưới liền thấy Lâm Tĩnh Anh đang đứng trước mặt Mộng Yến Mi, khiêm tốn lau nước mắt.
“Đứa trẻ này đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ từ khi còn nhỏ. Cha không nhận con bé, mẹ cũng không nhận con bé. Lâm Tĩnh Anh tôi có lỗi với con bé. Bây giờ con bé lại bị bắt nạt như thế này…”
“Lâm Tĩnh Anh bà có lỗi với cô ta thì có liên quan gì đến nhà họ Cung?”
“Không phải vậy… Cho dù không phải vì con bé là con gái ruột của Cung Dận, thì nhà họ Cung có quyền thế, chắc chắn sẽ có cách rửa sạch được tội danh cho con bé!”
“Câm miệng!”
Mộng Yến Mi đã vô cùng tức giận khi nghe những lời nói của Lâm Tĩnh Anh: “Cô ta không phải là con gái của Cung Dận.
Không phải!”
Lâm Tĩnh Anh định nói gì đó, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cung Dận đang đứng ở lầu hai, bà ta có chút kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.
Mộng Yến Mi nhìn theo ánh mắt của bà ta, quay đầu lại nhìn thấy Cung Dận đang đứng ở lầu hai, vẻ mặt càng thêm không vui: “Cung Dận?”
Cung Dận bước xuống lầu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tĩnh Anh ngay lập bước qua bỏ lại Mộng Yến Mi và đi về phía Cung Dận.
“Vân Giai Kỳ bị Vân Ngọc Hân hãm hại vì tội cố ý giết người và hiện đang bị giam giữ. Con bé không giết người cũng không làm tổn thương bất cứ ai cả. Con bé vô tội. Ông hãy cứu lấy con bé, dù gì nó cũng là con gái ruột của ông!”
Mộng Yến Mi nhất thời không chịu nổi: “Lâm Tĩnh Anh! Bà một vừa hai phải thôi. Đứa nghiệt chủng kia không phải con gái của nhà họ Cung! Nhà họ Cung sẽ không bao giờ thừa nhận đâu!”
“Mộng Yến Mi” Vì lý do nào đó, vẻ mặt Cung Dận có chút khó coi khi nghe thấy Mộng Yến Mi nói Vân Giai Kỳ là đứa nghiệt chủng: “Đừng nói những điều khó nghe như vậy”.
Mộng Yến Mi trừng mắt nhìn một cách khó tin: “Cái gì?
Chẳng lẽ không phải sao?”
“Không phải ông thực sự tin lời bà ta nói mà đi nhận đứa con nghiệt chủng đó đấy chứ?”
Mộng Yến Mi quýnh đến đỏ cả mắt: “Cung Dận, ông quên ông đã hứa với tôi những gì rồi sao?”
Cung Dận thấy Mộng Yến Mi ấm ức nước mắt tuôn trào, nhất thời vừa đau lòng vừa không đành lòng.
Nhưng Lâm Tĩnh Anh cũng ở bên cạnh lo lắng không ngừng lau nước mắt, Cung Dận là niềm hy vọng cuối cùng mà bà ta có thể bấu víu được. Bà ta không thể ngồi không một chỗ dương mắt nhìn Vân Giai Kỳ đau khổ mà không quan tâm được.
Cung Dận nói với Mộng Yến Mi: “Bà về phòng trước đi, tôi sẽ nói chuyện với bà ấy”
“Cung Dận! Ông đuổi tôi lên lâu không phải là vì muốn cùng người phụ nữ này đi gặp đứa con nghiệt chủng đó sao?
Tôi không cho phép! Tôi không cho phép ông đưa đứa nghiệt chủng đó về đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.