Chương trước
Chương sau
“Phập” một tiếng!
Mũi dao đâm vào bụng.
Máu tươi lập tức băn ral Chiếc váy vốn xinh đẹp của Vân Ngọc Hân, trong nháy mắt đã nhiễm ra một đóa Đồ Mi đỏ tươi!
Máu tươi chảy dọc theo làn váy, nhỏ xuống đất.
Vân Giai Kỳ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lùi lại một bước, dao gọt hoa quả vẫn đâm sâu vào bụng Vân Ngọc Hân, Vân Ngọc Hân nhịn đau ngước mắt lên, trên mặt đã đầy mồ hôi lạnh.
“Cái tội danh cố ý giết người này, có đủ để cô muôn đời muôn kiếp không thể trở lại không?!”
Cô ta nói thì đau đến mức ngồi bệt xuống đất, cả người run lên.
Vân Giai Kỳ đâu có thể nghĩ tới, vậy mà Vân Ngọc Hân lại nhẫn tâm đến mức tự ra tay với chính mình!
Cô sợ hãi, liên tục lùi lại, trong chốc lát đã đụng vào cánh cửa, khó có thể nhìn Vân Ngọc Hân một cách tử tế, một lúc lâu không nói lên lời.
“Vân Ngọc Hân, cô… cô…”
Đại não của cô đã mất khả năng khống chế!
Ai có thể nghĩ tới, ai lại có thể nghĩ đến!
Thủ đoạn của Vân Ngọc hân lại độc ác tới Bỗng nhiên, Vân Ngọc Hân gào khóc thảm thiết: “Cứu mạng với! Giết người rồi!”
Đầu óc Vân Giai Kỳ trống rỗng.
Hai tay cô cứng lại giữa không trung, cúi đầu, vừa rồi trên tay đã dính đầy vết máu sền sệt.
“Vân Ngọc Hân!”
Vân Giai Kỳ tuyệt vọng nói: “Sao cô lại muốn làm như vậy!?”
“Vân Giai Kỳ, cô… cô đừng giết t Vân Ngọc Hân diễn như mình thực sự là một người bị hại.
Cô ta che bụng thật chặt, giọng nói liên tục run lên: “Tôi…
Bảo bảo của tôi, bảo bảo của tôi…
Cách đây không lâu, cô ta đã thụ tinh bằng ống nghiệm.
Nhưng, phôi thai lại chưa chắc có thể sống sót.
Bởi vì trái tim cung cấp máu có vấn đề, bác sĩ kín đáo nói với Vân Ngọc Hân, mặc dù cô ta thụ thai thành công, nhưng phôi thai có thể sinh ra tâm thai hay không thì không thể đảm bảo một trăm phần trăm.
Vân Ngọc Hân biết, tỷ lệ mang thai thành công của mình, đã nhỏ lại càng nhỏ.
Đã là như vậy, phôi thai này không có xác suất sống sót thành công, vậy thì, cô ta cũng không thể lãng phí vô ích nhiều thời gian như vậy, không ngại lợi dụng cho tốt một lần cuối cùng.
Vân Ngọc Hân nói: “Đừng giết con tôi, đừng…”
Vân Giai Kỳ biết Vân Ngọc Hân đang diễn trò!
Cô ta ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, kỹ năng diễn xuất đã được mài dũa kỹ càng từ lâu.
Bởi vậy, cô ta diễn hình tượng người bị hại, đúng là diễn sâu thật.
Vân Giai Kỳ căng thẳng chạy tới cửa, vừa định hô một tiếng thì cửa đã mở ra, Vân Giai Kỳ còn chưa kịp kêu cứu thì Vân Ngọc Hân đã kêu gào như mắc bệnh thần kinh: “Cứu mạng… Đừng giết con tôi… Đừng giết tôi…”
Mấy người y tá đi ngang qua bị tiếng kêu thê lương thảm thiết dọa cho mất hồn mất víat Các cô ấy vừa tới cửa đã thấy Vân Ngọc Hân ngã nhào trên đất, bụng bị đâm một dao.
Các cô che miệng thét chói tai.
“A!”
“Mau gọi bác sĩ!
“Chuyện gì xảy ra thế…”
Vân Ngọc Hân nói với y tá: “Cẩn thận! Cô ta là kẻ giết người! Cô ta muốn giết tôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.