Chương trước
Chương sau
Vân Ngọc Hân yếu ớt nói: “Tôi muốn uống nước nên đã trở người một cái, không cẩn thận…
Vân Lập Tân trách móc: “Không phải Bạc Tuấn Phong ở đây sao? Con muốn uống nước thì kêu nó lấy giúp con chứ”
Vân Ngọc Hân giải thích: “Đã mấy ngày nay anh Tuấn Phong không được nghỉ ngơi tử tế rồi, con không muốn làm phiền anh ấy!”
Vân Lập Tân nói: “Vẫn là con biết quan tâm đến Tuấn Phong nhất!”
Cô y tá nói: “Vậy thì cô cũng không thể dại dột như vậy chứ! Hơn nữa, cô Vân Ngọc Hân, bây giờ cô vẫn chưa thể uống nước được!”
“Nhưng tôi khát!”
“Nếu thực sự khát thì cô chỉ có thể dùng tăm bông nhúng nước rồi thoa lên môi để làm ẩm môi được thôi”.
“Tôi biết rồi…
Bạc Tuấn Phong ngấm ngầm chịu đựng. Anh đứng giữa một đám người đang bận rộn, như thể bất kể chuyện gì xảy ra cũng chẳng hề liên quan gì đến anh.
Vân Lập Tân rất không hài lòng về điều này. Vân Ngọc Hân đã thành ra như vậy, tên nhóc này trong lòng vẫn còn đang nghĩ đến Vân Giai Kỳ sao? Thật là quái lạ, người đàn bà độc ác đó thì có gì mà đáng để lo lắng cơ chứ.
Cô y tá lặng lẽ thay kim luồn tĩnh mạch.
Vân Lập Tân đột nhiên nói: “Ngọc Hân, vừa rồi cảnh sát có gọi điện thoại đến hỏi con đã tỉnh lại hay chưa. Họ nói nếu con tỉnh lại thì họ muốn đến đây để lấy khẩu cung”
Vân Ngọc Hân liếc nhìn Bạc Tuấn Phong đầy ẩn ý, sau đó mỉm cười với Vân Lập Tân: “Bây giờ con… rất mệt. Con chỉ muốn anh Tuấn Phong ở cạnh chăm sóc cho con, tất cả những người khác con đều không muốn gặp.”
“Vậy…”
Lý Uyển Đồng liếc nhìn Vân Lập Tân: “Vậy thì để Bạc Tuấn Phong ở lại chăm sóc cho Ngọc Hân đi! Chắc chắn là Ngọc Hân đã rất sợ hãi, hơn nữa con bé vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu, vẫn chưa hoàn toàn qua khỏi cơn nguy hiểm, để Ngọc Hân nghỉ ngơi thêm chút đi”
“Tôi hiểu rồi”
Vân Lập Tân nói với Bạc Tuấn Phong: “Bạc Tuấn Phong, Ngọc Hân đang rất sợ hãi, con chịu khó ở cạnh chăm sóc cho con bé nhiều một chút!”
Bạc Tuấn Phong quay mặt lại nhưng không hề nhìn Vân Lập Tân mà ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lý Uyển Đồng, lạnh lùng nói: “Bà là cái thá gì? Bà không có tư cách gọi tên tôi.”
Lý Uyển Đồng sững sờ mất một lúc rồi ấm ức nhìn về phía Vân Lập Tân.
Vân Lập Tân nó: “Bạc Tuấn Phong, trước đây cha chưa từng nói với con chuyện này. Đây là mẹ ruột của Ngọc Hân.”
“Bạc Tuấn Phong, tôi là mẹ của Vân Ngọc Hân, tôi..’ “Câm miệng” Bạc Tuấn Phong không có kiên nhãn để nghe bà ta kể lể về thân phận của mình.
Lý Uyển Đồng càng thêm ấm ức nhưng lại chỉ dám oán trách trong lòng chứ không dám nói ra.
Vân Lập Tân biết rằng tâm trạng của Bạc Tuấn Phong bây giờ đang rất tồi tệ nên cũng không dám làm ầm lên.
Đợi sau khi y tá thay ga trải giường và thu dọn phòng bệnh rồi đi ra ngoài, ông ta và Lý Uyển Đồng liếc nhìn nhau rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Bạc Tuấn Phong ngồi xuống ghế sofa, anh biết rằng lúc này anh tạm thời không thể rời đi được.
Tại nhà họ Vân.
Suốt đêm đó Vân Lập Tân đã không trở về nhà. Lâm Tĩnh Anh biết rằng Vân Lập Tân sẽ không về. Ông ta và Lý Uyển Đồng đang chăm sóc cho Vân Ngọc Hân ở trong bệnh viện. . Đam Mỹ Sắc
Nửa đêm, Lâm Tĩnh Anh không ngủ được bèn dậy và gọi người giúp việc dậy rồi ra lệnh cho họ thu dọn hành lý. Bà ta chuẩn bị rời khỏi nhà họ Vân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.