Chương trước
Chương sau
“Đã muộn thế này rồi, con còn chưa ngủ sao?”
“Mẹ vẫn chưa trở về nên con lo lắng”
“Đồng ý với mẹ, sau này không cần chờ mẹ muộn như thế nữa được không?”
“Nhưng mà, không có mẹ hôn chúc ngủ ngon, con sợ sẽ gặp ác mộng.”
“Ngoan”
Vân Giai Kỳ hôn lên trán cậu bé một cái: “Không phải bây giờ mẹ đã đền rồi sao?”
Lúc này, Cung Bắc mới thỏa mãn mà cong khóe môi.
Vân Giai Kỳ hơi áy náy nói: “Ngày hôm nay xảy ra một số chuyện, cho nên… mẹ mới về hơi muộn chút”
“Chuyện gì thế ạ?”
Cung Bắc luôn ở trong phòng vô trùng, không khác gì ngăn cách với thế giới.
Vân Giai Kỳ cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ sờ trán cậu bé một cái: “Không sao hết! Mọi chuyện đều đã qua rồi, có phải không?”
“Bạt”
Bất kể là xảy ra chuyện gì, cậu bé đều sẽ ở cùng mẹ!
Vân Giai Kỳ dỗ Cung Bắc ngủ.
Ngày hôm sau.
Cô dậy từ sáng sớm, sắp xếp chu toàn cho hai đứa nhóc kia, rồi tới bệnh viện.
Cô vừa mới vào phòng bệnh, cũng không thấy Bạc Tuấn Phong đâu, chỉ thấy Vân Ngọc Hân trông coi bên giường bệnh, vừa thấy Vân Giai Kỳ tới, Vân Ngọc hân cười lạnh một tiếng: “Cô đến rồi đấy à?”
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi không thể ở đây à?” Vân Ngọc Hân giả vờ vô tội nói: “Ai bảo lúc ông nội tỉnh lại, người đầu tiên muốn gặp lại là tôi chứ?”
“Tuấn Phong đâu?”Vân Giai Kỳ nhìn xung quanh, không thấy người nào khác.
Vân Ngọc Hân lại không trả lời câu hỏi của cô, mà lại nói với cô: “Cô tới thật đúng lúc, Vân Giai Kỳ, chúng ta nói chuyện đi!”
Vân Giai Kỳ hơi cảnh giác mà trừng cô ta một cái, giữ lại một chút đề phòng.
Cô lặng lẽ luồn tay vào trong túi, nhấn nút ghi âm.
Ánh mắt Vân Ngọc Hân liếc về phía tay cô, sâu xa nói: “Không cần phải lén lén lút lút ghi âm, chuyện tôi và cô nói, cũng chẳng phải chuyện khuất tất gì!”
Trên mặt Vân Giai Kỳ ung dung thản nhiên, đáy lòng lại vô cùng kinh hãi.
Cô không nghĩ tới, sức quan sát của Vân Ngọc Hân lại nhạy bén tới vậy, chút động tác nhỏ bé này của cô, vậy mà lại bị cô ta nhìn thấy rõ ràng.
Sao cô ta biết cô dùng điện thoại để ghi âm?
Chẳng lẽ mắt cô ta có năng lực nhìn xuyên thấu?
Vân Ngọc Hân nói: “Lấy điện thoại di động ra”
Vân Giai Kỳ hỏi vặn lại: “Dựa vào cái gì?”
Vân Ngọc Hân nói: “Vân Giai Kỳ, nếu như cô lấy ra thành ý của cô thì tôi cũng sẽ lấy ra thành ý của tôi. Cô không tò mò, trên người Mạn Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Tình tính đứa trẻ bỗng nhiên có thay đổi to lớn, cô không muốn biết nguyên nhân à?”
Vừa nghe Vân Ngọc hân nhắc tới Mạn Nhị, trong lòng Vân Giai Kỳ ‘lộp bộp’ một chút, căn răng, lấy điện thoại di động ra, vứt sang một góc.
“Nói đi! Rốt cuộc là các người đã động tay động chân làm cái gì trên người Mạn Nhi?”
Vân Ngọc Hân tựa lưng vào ghế, mặt cô ta không chút cảm xúc mà giơ hai tay mình lên, tỉnh bơ mà gẩy gẩy bộ móng tay mới làm, khép các ngón tay lại, thoải mái nói: “Ông nội muốn cô và Mạn Nhi cắt đứt quan hệ hoàn toàn!”
Khi vừa mới đưa Mạn Nhi về nhà, Mạn Nhi vừa khóc vừa nháo, ông nội đã mời bác sĩ thôi miên, làm phẫu thuật thôi miên cho cô bé, niêm phong lại tất cả ký ức về cô”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.