Chương trước
Chương sau
“Mẹ không xứng đáng gọi tên của con!”
“Mạn Nhi…” Vân Giai Kỳ muốn ôm cô bé.
Mạn Nhi hất tay cô ra: “Đừng chạm vào con!”
Sắc mặt của Bạc Tuấn Phong lập tức trầm xuống, anh đẩy cửa đi vào phòng, bước đến trước mặt của Mạn Nhị, ra lệnh: “Xin lỗi đi”
Mạn Nhi lạnh lùng nhìn Bạc Tuấn Phong: “Tại sao cháu phải xin lỗi?”
“Nghe đây, Bạc Mạn Nhi, cháu xin lỗi mẹ ngay lập tức!”
“Cô ta không phải mẹ cháu, cô ta là người đàn bà xấu xa!
Cô ta không xứng đáng!”
“BốpI”
Bạc Tuấn Phong tát Mạn Nhi.
Đây là lần đầu tiên anh đánh Mạn Nhi, ngay cả với Vũ Minh, anh cũng chưa bao giờ làm như vậy.
Mặc dù từ khi còn nhỏ Bạc Ngạn Thiên đã tin tưởng sự giáo dục bằng gậy, cây gậy đã sinh ra những đứa con hiếu thảo, nhưng ông ta cũng không dễ dàng làm vậy với con mình.
Nhưng lời nói của Mạn Nhi đã chọc giận anh.
Tuy răng cái tát đó không nặng, Mạn Nhi che mặt, nhưng không khóc, hai mắt chỉ đỏ hoe, lạnh lùng nhìn Bạc Tuấn Phong, không nói lời nào.
Vân Giai Kỳ không ngờ Bạc Tuấn Phong sẽ đánh bạc Mạn Nhi.
Cô chưa bao giờ đang tâm đánh Mạn Nhi.
Vậy mà anh lại…
“Anh làm gì vậy?”
Vân Giai Kỳ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt Mạn Nhi.
Anh thực sự đã đánh Mạn Nhi sao?
Bạc Tuấn Phong nói: “Tránh ra”
“Anh không được đánh Mạn Nhi!”
“Em bảo vệ con bé như vậy có lợi ích gì không. Một đứa trẻ thậm chí ngay cả giáo dục cơ bản cũng không có.”
“Trước đây Mạn Nhi không cư xử như vậy..” Vân Giai Kỳ tủi thân nói: “Trước kia, Mạn Nhi là một cô bé ngoan ngoãn, lại hiểu chuyện, con bé sẽ không bao giờ… hung dữ với tôi.”
Cô thấy xót cho Mạn Nhi.
Cái tát kia giáng vào mặt Mạn Nhi nhưng lại khiến tim cô đau.
Bạc Tuấn Phong nói: ‘Không được bảo vệ con bé nữa”
Anh nắm tay Vân Giai Kỳ, kéo cô trở lại bên cạnh mình: “Con bé không ăn cơm thì để nó đói đi”
“Bạc Tuấn Phong…” Vân Giai Kỳ đau lòng nói: “Không ăn sao được, chắc chắn là con bé đói rồi…
Từ đầu đến cuối Mạn Nhi chỉ lạnh lùng nhìn hai người đang đứng trước mặt mình, không nói một lời.
Bạc Tuấn Phong nói: “Khi nào thấy đói, con bé sẽ nhớ tới việc ăn thôi”
Nói xong, anh nắm tay cô và đi thẳng ra ngoài cửa.
“Âm”
Cửa phòng đóng lại.
Mạn Nhi thờ ơ dựa vào đầu giường, ánh mắt đầy u ám.
Bạc Tuấn Phong dẫn Vân Giai Kỳ đi một mạch xuống lầu.
Vũ Minh và Tân Khải Trạch đang ngồi ở bàn ăn, không thấy Mạn Nhi xuống, Vũ Minh thấy bất ngờ, bèn hỏi: “Mạn Nhi đâu ạ?”
Không đợi Vân Giai Kỳ lên tiếng, Bạc Tuấn Phong nói: “Con bé không đói”
“Không đói chỗ nào chứ? Có thể chỉ là nó Bạc Tuấn Phong kéo Vân Giai Kỳ ngồi xuống bàn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.