Vân Giai Kỳ cảm nhận rõ ràng giọng điệu lạnh lùng của anh, biết anh vẫn còn giận dõi chuyện kia, nên cô cũng đè xuống lửa giận trong bụng.
Mua quần áo xong đi về, Tiểu Vũ Minh và Mạn Nhi đều cảm nhận được không khí lạnh lùng giữa hai người họ.
Cả đường về chẳng có ai nói chuyện.
Giống như chiến tranh lạnh.
Mạn Nhi rất sợ bầu không khí này nên trốn luôn vào phòng, Tiểu Vũ Minh cũng không biết làm sao, thấy Mạn Nhi trốn vào phòng thì cậu bé cũng trốn vào phòng luôn.
Vân Giai Kỳ thấy Bạc Tuấn Phong lên lầu đi vào phòng sách, cô cũng vào phòng sách cùng anh, thuận tay đóng cửa lại rồi nói với Bạc tuấn Phong: “Bạc Tuấn Phong, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng!”
Bạc Tuấn Phong ngồi trước bàn lại không nói gì.
Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy à? Hay là nói, anh muốn chiến tranh lạnh với tôi: Bạc Tuấn Phong cuối cùng cũng mở miệng, lại mang theo mùi thuốc súng: “Em có gì đàng hoàng để nói đâu”
Chất giọng này chẳng khác nào xem cô như tội phạm đáng lên án vậy, đã định sẵn tội trạng cho cô rôi!
Vân Giai Kỳ chẳng còn gì để nói: “Thế nào, không có gì muốn nói với tôi nữa à?”
“Lời nên nói không phải em đã nói rồi sao?”
“Tôi nói gì?” Cô cũng không biết mình đã nói cái gì rồi.
Bạc Tuấn Phong gắn từng chữ: “Giữa em và anh ta, nên xảy ra hay không nên xảy ra thì đều xảy ra rồi, Vân Giai Kỳ, lời này là do em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/354370/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.