Kể từ đó, khoa điều trị nội trú bị bỏ hoang này đã lan truyền nhiều truyền thuyết ma ám. Nhiều người ấp ủ mục đích đến đó thám hiểm nhưng đều một đi không trở lại.
Cậu bé nhìn Vân Giai Kỳ và nói: “Mommy, con nghe nói nếu có thể đi qua hết nhà ma này thì sẽ nhận được giải thưởng” Vân Giai Kỳ liếc nhìn cột giải thưởng, bởi vì quá đáng sợ nên rất ít người có thể hoàn thành chặng đường qua vào nhà ma.
Những người hoàn thành cuộc hành trình sẽ được nhận thưởng, nhưng Vân Giai Kỳ cảm thấy bản thân không dám hoàn hành chặng đường này.
Thấy Cung Bắc rất quan tâm đến giải thưởng, cô yếu ớt hỏi: “Con có thể vào không?” Mục Tâm Liên cũng nói: “Đúng vậy, Cung Bắc, nhỡ người ta không cho những người tầm tuổi con vào thì sao?”
Cung Bắc nói: “Không đâu” Cậu bé chỉ vào tấm bảng nhắc nhở: “Không phải trên bảng có ghi trẻ em trên năm tuổi và dưới mười hai tuổi có cha mẹ đi kèm thì có thể vào chơi sao.” Vừa nói cậu bé vừa háo hức nhìn Vân Giai Kỳ.
Là một “phụ huynh”, Vân Giai Kỳ đương nhiên không muốn phụ lòng mong đợi của cậu nhóc. Cô bất chấp nỗi sợ hãi và nói: “Vậy thì Mommy sẽ đi cùng con”.
Mục Tâm Liên nhìn Mục Liên Thúy và nói: “Trò này hình như là đi theo nhóm bốn người. Liên Thúy, em đi cùng cậu Phi đúng không?” Cung Bắc nói: “Chú muốn chơi với cháu”.
Mục Liên Thúy nghiến răng căm hận, đứa trẻ này là đang cố tình đây mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/354286/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.