Thế giới của trẻ con rất nhỏ, rất đơn giản, nhưng trực giác của chúng rất nhạy cảm, chúng có thể cảm nhận được người khác có yêu thương mình hay không. Cung Bắc thân mật với Vân Giai Kỳ theo bản năng là bởi vì cậu bé cảm nhận được sự ấm áp của một người mẹ ở trên người của cô.
Thì ra cảm giác được mẹ ôm lòng mà đi vào giấc ngủ lại hạnh phúc biết bao. Trong lòng Cung Bắc nhảy nhót “bình bịch bình bịch”, một nửa là bởi vì lo lắng, một nửa là bởi vì hạnh phúc.
Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Vân Giai Kỳ: “Mẹ ơi, con có thể hát cho mẹ một bài hát chúc ngủ ngon không?”
“Bài hát chúc ngủ ngon? Con biết hát bài hát gì?”
“Nghe lời mẹ”
Vân Giai Kỳ hơi bất ngờ: “Con biết hát bài hát này?”
“Vâng ạ, mẹ có muốn nghe không mẹ, mẹ muốn nghe thì Bắc sẽ hát cho mẹ nghe”
“Có chứ”
Vân Giai Kỳ ôm cậu bé. Cô đổi một tư thế thoải mái để cậu bé tựa vào trong ngực của mình, cánh tay còn lại thì ôm lấy cậu bé. Tư thế này làm cho Cung Bắc có cảm giác cực kỳ an toàn.
Đèn đã tắt, giọng nói non nớt và bập bẹ của Cung Bắc vang lên: “Nghe lời mẹ, đừng làm mẹ đau lòng, hãy lớn nhanh lên, để bảo vệ mẹ…”
Trong tiếng ca ấm áp lại non nớt của Cung Bắc, Vân Giai Kỳ nhanh chóng thấy buồn ngủ. Từ trước đến nay, cô luôn là người dỗ Mạn Nhi đi ngủ, Mạn Nhi thích cô kể chuyện trước khi ngủ. Nhưng lần đầu tiên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/354275/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.