Chương trước
Chương sau

Khác với những đứa bé cùng tuổi khác ngủ với cha mẹ và phải mở đèn mới ngủ được thì cậu bé ngủ một mình mà chưa bao giờ khóc lóc náo loạn. Đến giờ thì đã hình thành thói quen của cậu bé. Còn vừa rồi, vì dính lấy Vân Giai Kỳ, cậu bé lại nói ngủ một mình một phòng sẽ sợ.
Bạc Tuấn Phong cũng nhìn tên nhóc con này với vẻ sâu xa. Cậu bé muốn ngủ với Vân Giai Kỳ thì anh ngủ ở đâu?
Cung Bắc cũng thấy Bạc Tuấn Phong nhìn chằm chằm vào mình, cậu bé cười híp mắt nói: “Chú lớn như vậy rồi thì ngủ một mình sẽ không Sợ nhỉ?”
Bạc Tuấn Phong: “..”
“Cho nên chú ngủ một mình đi, con ngủ với mẹ”
Bạc Tuấn Phong nói: “Không được”
“Chú xấu hổ, không phải chú còn muốn con giúp đấy chứ?”

Vân Giai Kỳ bế Cung Bắc đi vào phòng ăn, hoàn toàn mặc hai người đàn ông đứng ở cửa.
Cung Chiến vừa định đi chung, thì Bạc Tuấn Phong “hửm?” một tiếng: “Sao vậy? Anh cũng chưa ăn gì à?”
Cung Chiến quay sang nhìn anh: “Anh họ không hoan nghênh tôi ăn cơm cùng à?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh cũng chưa ăn cơm?”
Đã trễ thế này rồi, anh không tin bọn họ chưa ăn cơm. Anh cực kỳ nghỉ ngờ Cung Chiến cố ý qua đây ăn cơm chùa.
Cung Chiến nói: “Cơm giúp việc nấu đã sớm chán ăn rồi”
Lúc ăn tối, anh ta rõ ràng nhìn ra được Cung Bắc hơi không yên lòng, nên anh ta cũng ăn qua loa cho xong, rồi dẫn cậu bé đi. Anh ta cũng ăn chưa no. Bạc Tuấn Phong và Cung Chiến vừa đi vào phòng ăn, Cung Bắc đã chiếm một vị trí tốt, cậu bé ngồi sát cạnh Vân Giai Kỳ.
Cung Chiến và Bạc Tuấn Phong gần như là không hẹn mà cùng đi tới vị trí bên kia của Vân Giai Kỳ. Hai người đều đi tới bên cạnh Vân Giai Kỳ, Cung Chiến hành động nhanh nhất, anh ta ngồi ở bên cạnh Vân Giai Kỳ. Thấy thế, chân mày Bạc Tuấn Phong nhíu lại. Cung Bắc muốn ngồi cạnh Vân Giai Kỳ cũng thôi đi. Anh sẽ không tranh giành với một đứa bé.
Thế còn Cung Chiến là có ý gì?
Cung Chiến ngẩng đầu nhìn Bạc Tuấn Phong, bộ dáng anh ta hơi có ý đổi khách thành chủ mà nói: “Anh ngồi ở đối di Bạc Tuấn Phong bực mình hơn, anh nhíu mày rồi mới ngồi xuống phía đối diện Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ nói: “Mọi người đông đủ rồi, ăn cơm thôi. Sớm biết anh Kỳ và Bắc cũng tới thì tôi đã nấu thêm hai món ăn rồi”
Cung Chiến nói: “Không sao, thế này rất phong phú.”
Nói rồi, anh ta cầm đũa lên, nói với Vân Giai Kỳ: “Tôi ăn cơm”
“Vâng”
Bạc Tuấn Phong cũng cầm đũa lên. Hai người đồng thời động đũa, lại đồng thời đưa đũa gắp món xương sườn kho. Không tìm đường chết thì không chết. Hai đôi đũa đồng thời gắp cùng một miếng xương sườn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.