Chương trước
Chương sau
Đừng tưởng rằng chỉ cần con và cô ta có tình yêu là đủ. Không phải vậy, hôn nhân của một gia đình giàu có là trò chơi giữa hai gia đình.

Muốn oán trách thì trách trời sinh con ra là người nhà họ Bạc, nhà họ Bạc đã giao cho con sứ mạng như vậy thì cũng coi như là số mệnh”

Bạc Tuấn Phong nhắm mắt lại, cảm xúc trầm xuống, nói với Mộng Yến Mi: “Mấy lời dì nói tôi đều biết, chuyện này tôi tự có chừng mực”

“Đứa bé Mạn Nhi kia…”

Mộng Yến Mi nói: “Ông cụ đã giấu con bé đi, nhưng đừng lo lắng, con bé là máu thịt của con. Ông cụ sẽ để con bé phải chịu uất ức sao?

Cô gái nhỏ có tính tình quật cường, vừa mới đến nhà họ Bạc chưa quen nơi sống, cảm thấy uất ức, nhớ mẹ, điều đó là khó tránh khỏi. Nhưng khi con bé thích nghỉ với nhà họ Bạc, làm cô chủ của nhà họ Bạc không tốt hay sao? Sớm muộn gì con bé cũng sẽ thích nhà họ Bạc bởi vì nhà họ Bạc có thể cho con bé tất cả những gì mà nó muốn”

Mộng Yến Mi cố gắng thuyết phục anh, nhưng Bạc Tuấn Phong không thể nghe vào nửa câu.

Anh đột nhiên nói: “Tôi chỉ hỏi một điều”

“Hử?”

“Mạn Nhi rốt cuộc là con của ai?”

Mộng Yến Mi giật mình, đột nhiên bật cười: “Nếu con bé là con của Vân Giai Kỳ, con nghĩ với tính cách của ông cụ, người sẽ hấp tấp đưa con bé về sao? Con bé đương nhiên là máu thịt của anh và Vân Ngọc Hân. Chuyện này báo cáo thẩm định giấy trắng mực đen đã giám định rõ ràng rồi, con không thể phủ nhận”

Đồng tử của Bạc Tuấn Phong mất tiêu cự một lúc.

“Không thể nào” Anh không tin.

Anh nghĩ Mạn Nhi là con của Vân Giai Kỳ và Tống Hạo Hiên.

Anh thậm chí còn sẵn sàng nhận đứa trẻ này và xem nó như của riêng mình.

Nhưng bây giờ đột nhiên có một đòn cảnh tỉnh nói với anh rằng, Mạn Nhi là con của anh và Vân Ngọc Hân.

Bạc Tuấn Phong dù thế nào cũng không thể chấp nhận.

Anh nói: “Vân Giai Kỳ đã nuôi con bé ở bên cạnh cô ấy nhiều năm như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ làm xét nghiệm quan hệ mẹ con. Nếu con bé là con của Vân Ngọc Hân thì sao cô ấy có thể coi con bé như mạng sống chứ?”

Dẫu sao thì Vân Giai Kỳ cũng hận Vân Ngọc Hân rất nhiều.

Mộng Yến Mi cười nhẹ: “Con là đàn ông, không hiểu phụ nữ, càng không hiểu người phụ nữ đang làm mẹ. Dù hai đứa trẻ này không có dòng máu của cô ta chảy trong người nhưng chúng cũng là do cô ta mang thai mười tháng, trải qua trăm ngàn cay đắng, sinh tử một kiếp mới sinh ra được. Ban đầu, trong tai nạn xe cộ kia, suýt nữa thì Vân Giai Kỳ mất mạng, sống nương tựa với Mạn Nhi nhiều năm như vậy, vấn đề trong thân thể Mạn Nhi có chảy dòng máu của cô ta hay không có còn quan trọng không?”

Bà ta đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, quay lưng về phía Bạc Tuấn Phong mà gắn từng chữ: “Dù sao thì hai đứa nhỏ này cũng lớn lên trong bụng cô ta”

Ánh mắt Bạc Tuấn Phong có chút không đúng.

“Hơn nữa, dì cũng đã gặp Nhà họ Tống, hỏi Tống Hạo Hiên chuyện này, lúc đầu cậu ta mang Vân Giai Kỳ và Mạn Nhi đi, cậu ta thấy Vân Giai Kỳ vừa trải qua sinh tử, sợ cô ta không chịu nổi đả kích nên mới lừa gạt cô ta rằng Mạn Nhi là ruột thịt của cô ta, nếu không khi ấy Vân Giai Kỳ sao có thể sống nổi?”

“Mạn Nhi này đối với cô ấy lúc đó, không khác gì cái phao cứu mạng cuối cùng, cũng là cột trụ tinh thần cuối cùng và duy nhất. Đây có thể coi là lời nói dối thiện ý của người đàn ông đối với cô”

Lời nói dối thiện ý?

Anh thà rằng Mạn Nhỉ là con của cô và Tống Hạo Hiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.