Chương trước
Chương sau
Anh gắn từng chữ một: “Em muốn ai?”

Vân Giai Kỳ năm chặt tay Bạc Tiêu Dương, đan chặt mười ngón tay vào tay người đàn ông, tuyên bố: “Anh nhìn cho rõ ràng, không thấy sao?

Tôi muốn anh ấy!”

Bạc Tuấn Phong nâng mặt cười, sườn mặt góc cạnh như tượng khắc.

“Được”

Anh cười lạnh một tiếng: “Tốt lắm”

Đột nhiên Bạc Tuấn Phong đi đến chỗ Bạc Tiêu Dương, giữa hai người đàn ông bị một cái bàn trà bằng gỗ chắn ngang, anh cũng không thèm liếc nhìn một cái, giơ chân đạp mạnh cái bàn trà qua một bên.

“Loảng xoảng”

“Rầm”

Cùng với âm thanh đỉnh tai nhức óc, bàn trà trực tiếp bị người đàn ông đạp đổ trên đất.

Trần Khánh Linh bị hoảng sợ ngã qua một bên, lạnh run người.

Ly rượu, bình rượu, khay hoa quả bằng sứ quý giá đều bị rơi vỡ tan trên đất.

Tân Khải Trạch đứng bên cạnh kinh hồn bạt vía!

Anh ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ đáng sợ như thế của Bạc Tuấn Phong, anh ta vội vàng bước lên, chắn trước mặt anh, ý đồ bình ổn lửa giận của anh: “Tổng giám đốc Bạc, anh bình tĩnh một chút..”

Anh sợ Bạc Tuấn Phong mất khống chế sẽ làm bị thương Bạc Tiêu Dương!

Bạc Tuấn Phong bị anh ta ngăn lại, anh hạ mắt nhìn về phía Tân Khải Trạch, ánh mắt đặc biệt lạnh lùng: “Tránh ra..”

“Tổng giám đốc Bạc, có việc gì từ từ nói, chuyện này phải nói cho rõ ràng, việc lớn hóa nhỏ…”

Anh ta còn chưa kịp nói xong, Bạc Tuấn Phong kéo lấy cà vạt của anh ta: “Cậu dám làm trái lời tôi?”

Tân Khải Trạch nhìn đôi mắt đen lạnh lẽo của người đàn ông, đôi đồng tử co rụt lại: “Tổng giám đốc Bạc…”

“Câm miệng!”

Bạc Tuấn Phong đẩy mạnh Tân Khải Trạch ra!

Tân Khải Trạch lảo đảo lùi lại vài bước, xém chút nữa là bị té lăn ra đất.

Trên đất trải đầy mảnh thủy tinh và mảnh sứ vỡ, Lục Tê Đông sải bước tiến lên đỡ lấy anh ta, lúc này anh ta mới may mắn không ngã lên đống đổ vỡ.

Xong rồi!

Tất cả mọi người đều biết mọi chuyện đã nằm ngoài tâm kiểm soát rồi!

Ngay cả Tần Khải Trạch cũng không thể ngăn được Bạc Tuấn Phong.

Anh ta chính là thân tín của Bạc Tuấn Phong!

Vân Giai Kỳ cả giận nói: “Bạc Tuấn Phong, anh điên rồi!”

Bạc Tuấn Phong chụp lấy cổ tay của cô, kéo cô đến trước mặt: “Đến lúc này rồi em vẫn còn tâm tình quan tâm người khác sao?”

“Anh dựa vào cái gì mà giận cá chém thớt người khác chứ?” Vân Giai Kỳ giằng tay lại, nhưng lại phát hiện lực tay của người đàn ông này thật đáng sợ, thậm chí cô còn không thể giấy ra được.

“Không muốn anh giận cá chém thớt thì đừng làm trái lời anhl”

Bạc Tuấn Phong vô cùng bá đạo, vào thời khắc này nó càng được thể hiện rõ ràng.

“Buông tay!” Vân Giai Kỳ ra lệnh cho anh buông tay.

Bây giờ cô cũng đang tức giận.

Bạc Tiêu Dương cũng đi đến đây, cầm lấy tay kia của Vân Giai Kỳ, cố gắng bảo vệ cô phía sau lưng.

Bạc Tuấn Phong không buông tay còn dùng sức mạnh hơn, Vân Giai Kỳ cảm thấy cổ tay mình sắp bị anh bẻ gãy đến nơi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.