Đôi mắt của Bạc Tuấn Phong thâm thúy đi vài phần.
Lâm Thanh Thủy nói: “Dù sao thì ở đây cũng có nhiều phòng như vậy, nếu mà anh mệt thì có thể ở lại đây một đêm”
“Không cần đâu.”
Bạc Tuấn Phong đứng lên, động tác này, nói rõ rằng anh muốn rời đi.
Lâm Thanh Thủy lập tức đứng lên, đưa anh đến trước cửa, ngay trong chớp mắt người đàn ông muốn đưa tay ra mở cửa, Lâm Thanh Thủy theo bản năng mà tóm lấy ống †ay áo của anh, nắm chặt lấy, cả người cô ta đều đang run lẩy bẩy.
Mắt thấy người đàn ông muốn đi, ngay cả tư cách giữ anh lại mà cô ta cũng không có, cả người cô ta, thoáng cái tựa như là bị rút đi linh hồn vậy, cô ta lưu luyến không rời mà ngước mắt lên.
Bạc Tuấn Phong đã nhận ra động tác của cô ta, nhưng anh lại không hề quay đầu lại, anh nhẹ nhàng giật tay ra: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, anh mở cửa ra rồi đi ra ngoài.
Lâm Thanh Thủy mắt thấy người đàn ông sắp rời khỏi, cô ta đột nhiên không cam lòng mà vọt qua, ngay một khắc Bạc Tuấn Phong muốn bước qua cửa, cô ta lại ôm chặt lấy anh từ phía sau.
“Một lần cuối cùng.”
Lâm Thanh Thủy ôm lấy thắt lưng của anh, ôm đến chặt như vậy: “Em sợ hãi… em hỉ có một mình. Em sợ…
anh có thể ở lại đây với em được không?”
Sóng lưng người đàn ông cứng đờ.
Anh từ từ ngoái đầu nhìn lại, nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/354013/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.