Chương trước
Chương sau
Vân Giai Kỳ nhấn vào một nút trên xe.
 
Phần mui xe được thu về, mở ra một khoảng không gian với bên ngoài.
 
Âm thanh đan xen của gió lớn và tiếng gầm rú động cơ, vẫn căng thẳng bên tai.
 
Bạc Tiêu Dương nhìn tốc độ vẫn không ngừng tăng lên, rốt cuộc cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa, đại não cậu ta gần như rối tung lên rồi.
 
“Cô điên rồi phải không? Đi nhanh như vậy, không sợ lật xe à?”
 
“Chơi đường núi mà sợ chết thì sẽ không vui.”
 
Đây cũng là lí do tại sao Bạc Tuấn Phong thua cô.
 
“Đủ rồi, cho dù tâm trạng cô không tốt, thì cũng phải biết một vừa hai phải.”
 
“Câm miệng”
 
Vân Giai Kỳ không thích trong lúc cô đang lái xe, người ở ghế lái phụ khoa chân múa tay này nọ.
 
Cô hoàn toàn đã quên, cô đang lái chiếc xe thể thao của Bạc Tiêu Dương.
 
Vân Giai Kỳ tiếp tục đạp chân ga, âm thanh động cơ rít gào gầm rú, dường như rất đinh tai nhức óc.
 
Bạc Tiêu Dương ngồi ở ghế lái phụ, cả người cứng đờ.
 

Bạc Tiêu Dương vất vả lắm mới khôi phục lại tinh thần, nhìn cô một cái, giống như đang nhìn một quái vật.
 
Đi cao tốc phóng lên núi với vận tốc cao như vậy, thế mà cô vẫn bình thản uống bia.
 
Các bạn truy cập vào trang trên hình đọc để chúng mình có động lực lên nhiều chương nhé! Vì có quá nhiều trang lấy của chúng mình về!
 
Người phụ nữ này quả thực là quái vật.
 
Đỉnh núi gió thổi lạnh thấu xương.
 
Vân Giai Kỳ mặc hơi mỏng, bị gió thổi lạnh co rúm lại.
 
Cô uống một hơi hết sạch lon bia, sau khi vắt kiệt rồi, cô ném vào một túi đựng rác bên cạnh, tựa người vào rào chắn, nghe gió núi gào thét.
 
Bạc Tiêu Dương đi tới, nói: “Chừng nào thì cô mới thi đấu với tôi?”
 
Vân Giai Kỳ nâng tầm mắt, liếc cậu ta một cái nói: “Cậu vẫn còn muốn thi đấu với tôi sao?”
 
“Đúng. Không được sao?”
 
Vân Giai Kỳ nói: “Cậu không phải đối thủ của tôi, nên tôi không có hứng thú.”
 
“Không thi đấu một vòng, cô làm sao biết, tôi không phải đối thủ của cô?”
 
Vân Giai Kỳ nhếch môi một cái, nhưng không nói gì.
 
Bạc Tiêu Dương cũng lười nói chuyện.
 
Cậu ta cũng dựa vào trụ rào chắn, nhìn bầu trời đây sao, nghĩ thầm, thật sự rất hiếm người lái xe có thể khiến cậu ta buồn nôn như này.
 
Có một chút không thể không thừa nhận.
 
Kỹ năng lái xe của cô thực sự rất tuyệt vời.
 
Ngay cả một người đàn ông, ở tuổi này của cô chưa chắc.
 
có thể lái xe tuyệt vời được như cô.
 
Cho nên, cậu ta càng muốn thi đấu cùng cô một lần.
 
Bạc Tiêu Dương đột nhiên hỏi: “Vì sao cô lại thích đua xe?”
 
Vân Giai Kỳ liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
 
Trước kia, khi cô còn ở nhà họ Bạc, cô nghe mọi người trong gia đình nhà họ Bạc đều nói, nhà họ Bạc nổi tiếng với hai cái bình hũ nút, một người là Bạc Tuấn Phong, người còn lại là Bạc Tiêu Dương.
 
Thế nhưng tại sao khi gặp cô, cậu ta lại trở nên nói nhiều như vậy.
 
Nhưng có lẽ bởi đi xe lên núi, với tốc độ cao trong một khoảng thời gian như vậy, nên Vân Giai Kỳ không thoải mái, muốn trút hết nỗi lòng của mình, hiếm khi thấy cô chịu thả lỏng tâm trạng, cô thuận miệng nói: “Bởi vì, trước kia tôi từng bị tai nạn xe”
 
Bạc Tiêu Dương bất ngờ suýt chút nữa đã chết trong vụ tai nạn xe hơi đó.”
 
Từ đấy về sau không bị ám ảnh sao?”
 
“Sau đó tôi không dám đụng vào xe, nhưng sau đấy tôi lại nhận ra, tôi thực sự đã thoát chết một lần. Ngay cả chết cũng không sợ, thì thế giới này còn có thứ gì đáng làm cho tôi phải sợ nữa đâu.”
 
Vân Giai Kỳ nói xong nhìn về phía cậu ta h‹ “Tôi?”
 
Bạc Tiêu Dương tự giễu nói: “Lí do của tôi, cũng không khác lí do của cô là mấy”
 
“Cái gì?”
 
“Tim và phổi của tôi đã không được tốt từ khi còn nhỏ.”
 
Bởi vì, Bạc Phong Minh chết khi còn rất trẻ, lúc trước là do mẹ cậu ta thụ tinh trong ống nghiệm nên cậu ta mới được sinh ra. Còn cậu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.