Động tác đột ngột, lập tức khiến Mạn Nhi trốn ở sau mành giật mình.
Mạn Nhi che mặt mình theo bản năng.
Lông mày Bạc Tuấn Phong hơi nhướng lên Tống, Mạn, Nhĩ?
Sao cô bé lại ở đây?
Cô bé…
~. “Mạn Nhi không thấy nữa!”
Nhớ tới bộ dạng Vân Giai Kỳ khẩn trương xông vào văn phòng mình, cuối cùng anh cũng hiểu ra Mạn Nhi xuyên qua khe hở, nhìn ra bên ngoài, thì thấy một đôi chân dài thẳng tắp.
Từ đôi chân dài thắng tắp này nhìn lên trên, Mạn Nhi thấy được gương mặt lạnh lùng của Bạc Tuấn Phong, cô bé lập tức bị dọa sợ.
“0a” một tiếng, đôi mắt vô tội như nai con, nhanh chóng chứa đầy nước mắt!
Cha của Vũ Minh, gương mặt anh thật đáng sợi Mạn Nhi bị sắc mặt của anh dọa sợ, vội vàng nắm chặt hai tay, kìm nén nước mắt, hoang mang lo sợ nhìn về phía anh.
Bạc Tuấn Phong thấy cô bé bị dọa sợ, để bức tranh sang một bên, quỳ một gối ngồi xổm xuống.
Cho dù vậy, anh vẫn không thế không nhìn xuống cô bé.
Sao cô bé có thể nhỏ như vậy.
Cho dù anh đã ngồi xổm xuống, cô bé vẫn không thể không ngửa cổ nhìn anh.
Đối với Mạn Nhi mà nói, Bạc Tuấn Phong cao một mét chín mươi hai, không thể nghỉ ngờ là một pho tượng khổng lồ.
Đối với người khổng lồ như vậy, Mạn Nhi lại càng sợ hãi theo bản năng, vô thức nằm chặt hai †ay ở trong tay áo, ngay cả khóc cũng không dám.
Nước mắt làm ướt lông mị, vô tội nhìn anh, phía sau lưng trốn tới gần bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/353797/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.