Hai người hôn nhau rất lâu mới chịu buông ra. Phó Sảng mãn nguyện nhìn ánh mắt sâu thẳm đầy ý cười của anh, đột nhiên nhớ ra hỏi anh: "Sao anh biết em ở nhà bà ngoại?"
Trần Duy Lặc vẫn cười: "Anh hỏi mẹ em và anh trai em."
Phó Sảng che miệng kinh hãi: "Vậy chẳng phải là..."
Trần Duy Lặc gạt tay cô ra: "Quen anh mất mặt lắm à?"
Cô vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ."
Trần Duy Lặc đẩy xích đu cho cô, nói với cô: "Tối anh về nhà sẽ nói với ba mẹ anh biết."
Phó Sảng cảm thấy việc họ gặp gỡ gia đình như vậy có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Bởi vì mối quan hệ của họ đã sắp không ai không hiểu.
Trần Duy Lặc về muộn, chưa ăn cơm tối. Phó Sảng dẫn anh lén lút vào nhà bà ngoại. Ở cửa, cô nhỏ giọng dặn anh: "Nói chuyện nhỏ thôi, đừng đánh thức bà ngoại dậy."
Anh lén lút bước vào, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lời nào. Anh yên tĩnh ngồi ở bàn ăn phòng khách, chờ Phó Sảng nấu xong hai chén sủi cảo bưng tới.
Họ hai người sát vào nhau ăn sủi cảo luộc. Một người chấm giấm, một người nửa giọt giấm cũng không muốn nếm.
"Vì sao anh không thích ăn dấm vậy?" Phó Sảng hỏi anh.
Trần Duy Lặc nói với cô: "Loại giấm nào anh cũng không muốn ăn."
Phó Sảng cười, huých anh: "Em muốn nhìn anh ghen. Em cảm thấy con trai khi ghen đặc biệt đáng yêu."
Trần Duy Lặc, một trai thẳng to xác bị nói đáng yêu, nổi da gà khắp người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-tang-da-dinh-chi-mong-du/5066714/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.