Trần Duy Lặc chỉ thiếu một cú quăng qua vai nữa là quăng Lê Xán Dương đi. Cánh tay anh ta nặng trịch như rót chì. Anh khinh thường liếc anh ta một cái.
Lê Xán Dương nhìn sang. Trần Duy Lặc vẫn giữ vẻ ngạo nghễ đó, nhưng anh ta cũng không làm gì được anh. Lê Xán Dương từng cho rằng mình không có đối thủ, nhưng lại đụng độ Trần Duy Lặc trong trận bóng toàn tỉnh năm nhất. Trần Duy Lặc dường như là mặt trời mới mọc, càng đốt càng hồng, dần dần che khuất ánh hào quang của Lê Xán Dương.
Lê Xán Dương đã khổ luyện một năm, lại một lần nữa trở về sân bóng của hắn ta và Trần Duy Lặc. Anh ta sục sôi muốn thử sức, muốn tranh tài cao thấp với anh.
Trước trận đấu, đội cổ vũ khởi động sân. Tuân theo nguyên tắc hữu nghị đầu tiên, đội cổ vũ Nam Khoa khởi động trước. Sau khi họ kết thúc, giữa sân là một tràng vỗ tay hòa nhã.
Phó Sảng kéo váy ngắn của mình, cùng đội cổ vũ chạy chậm lên sân khấu. Cầm đạo cụ, mỗi người vào vị trí của mình. Họ quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu tạo một động tác. Tiếng nhạc vang lên. Ngay lập tức, nhóm thành viên đội cổ vũ đang quỳ trên sàn đồng thời mở rộng đầu gối, lau sàn rồi ngẩng đầu lên. Mái tóc dài sau vai tự do tung ra như đường parabol.
Phía cầu thủ Nam Khoa vang lên một tràng tiếng huýt sáo. Họ không ngờ đội cổ vũ Nam Thể một năm không gặp, sau khi tiếp nạp thành viên mới lại ngày càng kịch tính, bốc lửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-tang-da-dinh-chi-mong-du/5066698/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.