Phó Sảng thấy anh bỗng nhiên lạnh mặt, vội vàng sửa lời: "Em biết rồi. Sau này em sẽ không nói chuyện với anh như vậy nữa, cũng không xen vào chuyện của anh."
Trần Duy Lặc đột nhiên kéo sát cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "Phó Sảng, anh nói lời đó không phải anh nói."
Phó Sảng sững sờ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, chớp mắt không biết phải làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."
"Em biết gì?" Anh chất vấn thẳng thắng cô.
"Không phải anh nói, thì không phải anh nói vậy," Phó Sảng gần như ngớ ra, tự mình thuyết phục bản thân.
Trần Duy Lặc không muốn đề cập đến người và chuyện không vui nữa, đành buông cô ra. Anh gãi tóc rồi cùng Phó Sảng quay lại bàn.
Trên bàn, bò bít tết đã được dọn lên. Chu Giai Giai nhớ lễ nghi, chờ họ quay lại mới gọi mọi người cùng cầm dao dĩa ăn.
Phó Sảng nhớ rõ lời đã hẹn, bò bít tết bị họ quét sạch rất nhanh. Không lâu sau, La Mã gọi điện thoại cho cô. Cô mượn cơ hội này rời khỏi tiệm bò bít tết trước.
Trần Duy Lặc nhìn bóng dáng cô đi xa. Những lời Chu Giai Giai nói bên tai anh như không lọt qua màng lọc nào. Lòng anh vẫn đắm chìm trong khoảnh khắc mở khóa điện thoại Phó Sảng vừa rồi.
Anh đã thử sinh nhật Phó Sảng, không được. Thử sinh nhật Phó Hào, cũng không được. Thế rồi, anh như được một sức mạnh nào đó dẫn dắt, dùng sinh nhật của chính mình. Khi nhìn thấy hình nền điện thoại cô là ảnh sân bóng rổ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-tang-da-dinh-chi-mong-du/5066696/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.