Phó Sảng không thể kìm nén tình cảm chân thật trong lòng, nhưng miệng cô sẽ vĩnh viễn không thừa nhận mình thích Trần Duy Lặc. Một khi cô thừa nhận, cô sẽ không thể nhìn thẳng vào anh. Chỉ cần giữ vững được, cô sẽ chờ đến ngày tình cảm này biến mất và nguội lạnh.
Ngày nghỉ, Phó Sảng đi tàu cao tốc từ Nam Thành về Tương Giang, cuối cùng cũng đến nơi lúc tám giờ tối sau sáu tiếng đồng hồ.
Phó Hào lái xe đến đón. Anh vừa mở miệng đã châm chọc cô: "Bảo mày về cùng Trần Duy Lặc thì không nghe, mày ngồi tàu hỏa sáu tiếng, không sợ đau mông à!"
Phó Sảng xoa mông, làm nũng với Phó Hào: "Anh ơi, em đói quá."
Phó Hào rùng mình, lập tức sờ trán cô: "Mày có phải bị bệnh rồi không?"
Phó Sảng gạt tay anh ra, một lần nữa dập tắt ngay từ trong trứng nước cái luận điệu "làm nũng với con trai sẽ có tác dụng" mà La Mã đã nói.
"Lái nhanh lên, em đói bụng rồi!"
Phó Hào xoa đầu cô, cười: "Cái con bé chết tiệt này."
Sau khi cô về, Tiền Nhã Lan cũng mắng cô cứng đầu. Cô thật sự đói đến mức chịu không nổi, vùi đầu ăn mì canh gà Tiền Nhã Lan nấu mà không rảnh cãi cọ.
Tối, khi Phó Sảng đang đắp mặt nạ trên giường, Phó Hào đột nhiên gõ cửa rồi mở toang phòng cô.
"Trần Duy Lặc ở trường xảy ra chuyện gì à?" Phó Hào hỏi dò.
Phó Sảng mơ hồ: "Không biết."
Cô vốn không rõ, càng không muốn xen vào chuyện người khác.
Phó Hào lại châm chọc cô: "Hỏi ba câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-tang-da-dinh-chi-mong-du/5066690/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.