Cả hai người chậm rãi trở về nơi tàu của băng hải tặc Râu Trắng . Haruki cố gắng dùng khăn tay để lau hết tất cả nước mắt rồi cẩn thận gấp khăn tay lại , đặt vào bên trong túi xách của cô . Cô ngẩng đầu nhìn Haruto rồi mỉm cười ngọt ngào . 
" Anh hai ... nếu như anh là người sẽ làm tất cả cho em ... vậy thì hãy để em là người trả ơn cho anh ... " 
" Haruki , anh đã nói- " 
" Em biết . Nhưng ... " Haruki nắm chặt lấy tay của anh ." Hãy để em làm một việc gì đó có ích trong cuộc đời của em ... " 
" Ít nhất nếu như anh không để em đối mặt với những thứ ngoài kia thì hãy để em là người băng bó những vết thương đó cho anh ... " 
" Dù sao thì anh hai cũng chỉ là con người mà thôi ... chúng ta vẫn chỉ là con người mà thôi ... " Haruki mỉm cười . Haruto ngạc nhiên nhìn cô một hồi rồi cười nhẹ , anh khẽ lắc đầu rồi vương tay nhéo gò má của cô . 
" Nghịch ngợm ." Haruki cười khúc khích , tiếng cười trong trẻo vang lên bên tai của anh ." Anh mừng rằng em nhận ra được điều đó ." 
" Em vẫn luôn biết .... chỉ là có vẻ như em luôn xem em chính là ác ma hơn con người mà thôi ~ " 
" Đừng nói điều này trước mặt bọn hắn . Dù sao thì chúng ta xũng không muốn bọn hắn phải quá lo lắng cho chúng ta " 
" Vâng " Haruki gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-tac-vuong-chi-sinh-doi/1136487/chuong-30.html