Ngày 4 tháng Giêng năm 1930, Abel Rosnovski đi Boston. Anh đi từ ga xe lửa đến ngân hàng Kane và Cabot bằng xe taxi và đến trước giờ hẹn ít phút. Anh ngồi ở phòng tiếp khách, phòng này rộng hơn và trang hoàng đẹp hơn bất cứ phòng ngủ nào ở khách sạn Richmond Chicago. Anh ngồi đọc tờ Nhật báo phố Wall. Tờ báo toàn nói cái điệu như năm 1930 sẽ là năm làm ăn khấm khá hơn. Anh không tin. Một người đàn bà cỡ trung niên có vẻ nghiêm nghị bước vào phòng. 
- Ông Kane sẽ gặp ông bây giờ, thưa ông Rosnovski. 
Abel đứng dậy theo bà qua dãy hành lang dài vào một căn phòng nhỏ lát gỗ sồi có chiếc bàn lớn bọc da. Đằng sau chiếc bàn là một người đàn ông to lớn, đẹp trai mà Abel đoán cũng trạc tuổi mình. Mắt anh ta cũng xanh như mắt Abel. Trên tường phía sau anh ta là một bức tranh chân dung của một người lớn tuổi hơn, nét mặt giống như người trẻ tuổi ngồi dưới. Đó hẳn là bố anh ta, Abel nghĩ bụng. Nhìn anh ta, Abel đã nghĩ ngay là với vụ suy thoái này, anh ta vẫn sẽ sống sót được. Ngân hàng thì muốn thế nào họ cũng vẫn có lợi. 
- Tên tôi là William Kane, - người trẻ tuổi ngồi sau bàn đứng dậy chìa tay ra. – Xin mời ông ngồi, ông Rosnovski. 
- Cảm ơn ông, - Abel đáp. 
William nhìn kỹ con người nhỏ bé trong bộ quần áo không vừa với anh ta lắm nhưng có đôi mắt rất cương nghị. 
- Có lẽ ông cho phép tôi nói ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-so-phan/3247597/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.