Tháng sau là năm mới rồi , vài ngày sau Trác Thiệu Hoa nói hay là chúng ta tới Phượng Hoàng đón tết.
Gia Hàng thật sự bị tin vui này làm cho kinh ngạc không thôi, trước tiên cô gọi điện thoại cho ba mẹ, tiếp theo lại gọi cho Gia Doanh. Gia Doanh đang tiếp khách hàng, nghe xong lời của Gia Hàng cô chỉ nói một câu lát chị gọi lại cho em. Người gọi lại cho cô là Tử Nhiên, Tử Nhiên không đổi được cách xưng hô, vẫn tiếp tục gọi Gia Hàng là dì, nhưng nó suốt ngày cứ yêu cầu Phàm Phàm phải gọi nó là cậu. Từ “Cậu” này phát âm thật không được tự nhiên lắm, Phàm Phàm mỗi lần nhìn thấy Tử Nhiên đều nhíu chặt mi, đột nhiên giương đôi mắt tròn vo như hình quả cầu nhìn Tử Nhiên. Gia Hàng giễu cợt Tử Nhiên là hình “Cầu” khiến Tử Nhiên vô cùng tức giận.
“Dì, ba con đã đặt vé máy bay, nhà con sẽ ngồi máy bay về thăm ông bà ngoại .” Tử Nhiên chưa bao giờ được ngồi máy bay, cảm thấy rất hưng phấn.
Gia Hàng giậm chân, “Chờ chúng ta cùng đi!”
“Ba con nói ba người nhà con đi trước tới đó giúp đỡ ông bà ngoại chuẩn bị, ông bà ngoại tuổi đã cao rồi”.
“Có cái gì mà phải chuẩn bị trước, có gì ăn đó!”
“Không giống như vậy, con rể mới lần đầu tiên về nhà, dù sao cũng phải long trọng một chút!” Tử Nhiên trả lời như ông cụ non.
Gia Hàng thiếu chút nữa đã nằm dài trên đất, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, ờ thì ra là con rể mới đã tan tầm trở về nhà.
Thủ trưởng đứng đắn như vậy, hiện tại về đến nhà, chỉ cần trong phòng chỉ có anh và cô, tự nhiên anh sẽ đưa tay đem Gia Hàng ôm chặt vào lòng, sau đó hôn thật sâu, rồi mới chịu đi thay quần áo, rửa tay, nói chuyện gia đình.
Gia Hàng thề, cô tuyệt đối không có “quyến rũ” anh, cũng không có ám chỉ anh về phương diện này.
Hoàn toàn là do thủ trưởng tự giác.
Ninh Mông đã trải qua n lần yêu đương, cô nói cho dù là dạng đàn ông nào, chỉ cần cùng bạn kết hôn, sinh con rồi thì anh ta sẽ không còn cảm thấy tất cả những ̣điểm tốt đẹp nhất trên cơ thể của bạn nữa. Nói cách khác đối với anh ta bạn đã không có sức hấp dẫn , nhưng anh ta vẫn nguyện ý tiếp tục cùng bạn đi tiếp con đường, đơn thuần chỉ là trách nhiệm, thân tình, hoặc là nói anh ta bị “bất lực”. Bởi vì nếu đổi một người phụ nữ, cuối cùng cũng có cảm giác như vậy, tội gì gây sức ép cho chính mình! Xem ra, Trác Thiệu Hoa là ngoại lệ, bọn họ hiện tại giống như đang ở thời kì yêu thương nồng đậm.
“Dì Lữ hôm nay có ra ngoài mua đồ không?” Trác Thiệu Hoa đã đưa danh sách những đồ cần mua cho dì Lữ, đối với lễ vật ra mắt trưởng bối, anh không hiểu biết nhiều lắm, mà Âu Xán dường như cũng không phải là người biết chuẩn bị những việc này. Gia Hàng gật đầu, “Tất cả đều để ở nhà ăn rồi. Em cảm thấy thật phiền phức, có một số thứ ở trấn Phượng Hoàng cũng bán, đến đó có thể mua được cũng giống nhau mà, nếu không có thể trực tiếp đưa tiền cũng được.”
Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, bạn thân của lễ vật thì không có ý nghĩa gì, trọng yếu chính là cái tâm của người tặng.
“Đúng rồi, Tiểu Dụ hôm nay đã giúp dì Lữ và thím Đường mua vé xe lửa về nhà rồi. Thủ trưởng, chúng ta có phải sẽ được ngồi máy bay quân dụng hay không?” Gia Hàng mơ mộng.
Trác Thiệu Hoa bật cười, “Đây là dùng cho hoạt động quân sự gì ư?”
Gia Hàng bĩu môi.
“Vé máy bay anh đã đặt rồi. Phượng Hoàng không có sân bay, sân bay cách Phượng Hoàng gần nhất chính là sân bay Đồng Xuyên, Bắc Kinh có tuyến bay đến đó, rất thuận tiện.”
“Chị hai và anh rể cũng đi máy bay về.”
“Anh biết.”
“Sao anh biết được?”
“Anh rể và anh đã nói chuyện qua điện thoại rồi.”
Gia Hàng “ờ” một tiếng, thủ trưởng và anh rể bây giờ liên lạc với nhau rất thường xuyên. Ban đầu Lạc Giai Lương muốn mua một chiếc xe máy làm phương tiện đi lại, nhưng mà nghĩ lại sau này muốn chở Phàm Phàm đi đâu, ngồi phía sau xe máy vừa lạnh lại vừa không an toàn, nên anh đã đến thị trường bán xe hơi cũ, chọn cho mình một chiếc Regal màu đen. Nhờ Trác Thiệu Hoa theo làm cố vấn cho anh.
Lạc Giai Lương bây giờ làm chuyện gì, đều điện thoại nói cho Trác Thiệu Hoa biết, kể cả chuyện công việc cũng vậy. Anh ấy vẫn làm ở văn phòng chủ nhiệm, không đổi việc khác. Có một lần cuối tuần anh ấy gọi Trác Thiệu Hoa và Gia Hàng về nhà anh ăn bánh chẻo, Trác Thiệu Hoa không điện thoại báo trước mà trực tiếp đến cơ quan đón Lạc Giai Lương. Buổi tối hôm đó, Lạc Giai Lương đặc biệt xúc động, uống rất nhiều rượu, ánh mắt nhìn Trác Thiệu Hoa tràn đầy hãnh diện.
Gia Doanh nhỏ giọng nói: nhìn bộ dạng đắc ý của anh rể em xem, về sau có lẽ sẽ ỷ thế hiếp người.
Lạc Giai Lương rõ ràng nghe thấy được, vỗ ngực: Anh sẽ ỷ lại vào hào quang của Thiệu Hoa? Anh sẽ khiến cho những kẻ chỉ biết coi thường người khác hiểu rằng, anh Lạc Gia Lương tuy là một người bình thường nhưng Hàng Hàng, Thiệu Hoa, Tử Nhiên nhà ta là những người rất xuất sắc. À! Quên mất, còn có Tiểu Phàm Phàm của chúng ta nữa, vừa đáng yêu lại thông minh hiểu chuyện, mấy người chỉ biết coi thường người khác đó có sinh ra được không? Ông ngoại nói có đúng hay không, Phàm Phàm?
Lạc Giai Lương mang gương mặt đỏ hồng của mình đến trước mặt Phàm Phàm. Phàm phàm vươn cái tay nhỏ bé sờ sờ lên mặt Lạc Gia Lương, cực kỳ phối hợp bi bô ờ ờ hai tiếng.
Dì Lữ và thím Đường cũng cực kì vui vẻ, cả nhà Trác Thiệu Hoa đón năm mới ở trấn Phượng Hoàng, họ cũng có thể về nhà để đoàn tụ với gia đình, cho nên việc cần làm trước khi mừng năm mới là dọn dẹp, trang hoàng lại nhà cửa . Tứ hợp viện cả ngày đều ngập trong không khí vui vẻ.
Trác Thiệu Hoa đến cơ quan xin nghỉ phép.
Trước khi đi, cả nhà ba người đến chỗ ông Trác Minh một chuyến. Ông Trác Minh ôm Phàm Phàm, cùng chơi đùa với con mèo. Phàm Phàm hình như không thích con mèo của bà Âu Xán, chỉ cần nó tiến tới, liền giơ cái tay bé xíu lên, dùng sức đánh vào nó. Âu Xán ngồi một bên nhìn thấy, mày không biết đã nhíu lại mấy lần. Con mèo chỉ cần nhìn thấy Phàm Phàm, liền kêu ‘meo’ một tiếng rồi bỏ trốn mất dạng. Trác Minh chỉ nói cho ông gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến ba mẹ Gia Hàng. Bà Âu Xán mang ra năm hộp quà, có hai hộp là nhân sâm, một hộp đựng một chiếc đồng hồ đeo tay, hai hộp còn lại một cái đựng chiếc vòng ngọc một cái đựng máy tính xách tay.
Nhân sâm là tặng cho ba mẹ Gia Hàng, đồng hồ tặng cho Lạc Gia Lương, vòng ngọc là tặng Gia Doanh, máy tính xách tay dành tặng Tử Nhiên. Bà Âu Xán nói nhàn nhạt, ung dung đẹp đẽ quý phái, nhìn nét mặt không thể đoán ra được trong lòng bà đang nghĩ gì.
Gia Hàng quay đầu nhìn Trác Thiệu Hoa.
“Cám ơn ba mẹ!” Trác Thiệu Hoa mỉm cười.
Gia Hàng trộm đá chân Trác Thiệu Hoa, anh không để ý tới, bảo Tiểu Dụ đến nhận mấy cái hộp quà.
“Cưới con gái nhà người ta đâu dễ dàng như vậy.” Ông Trác Minh nhướn mi, muốn hôn Phàm Phàm. Phàm Phàm đẩy mặt ông ra, sợ chòm râu chạm vào nó. “Đây là quà gặp mặt, sau đó còn phải tặng lễ kim”
Gia Hàng mở to mắt, “Đại thủ trưởng, ý người là sẽ tổ chức đám cưới sao?” Cười chết người mà, Cho Tiểu Phàm Phàm làm hoa đồng ư?
“Ta đã đi tìm công ty tổ tức hôn lễ rồi, dự định là vào tháng hai này.” bà Âu xán nói. Gia Hàng tử trận hoàn toàn.
Trên đường về nhà, cô vẫn cúi đầu, Trác Thiệu Hoa nói chuyện với cô, cô cũng không trả lời.
“Em còn có yêu cầu gì muốn nói với anh không?” Chờ Tiểu Phàm Phàm ngủ say, Trác Thiệu Hoa lại lén lút như kẻ trộm ôm cô trở về phòng ngủ chính.
“Thủ trưởng, em thực sự nhìn không ra, anh lại là người dung tục đến vậy.” Cô bị nói là tiểu tam, bị khinh bỉ là có thai khi chưa kết hôn, tiếp theo đường đường chính chính nhập thất đã khiến cho người đời phải đố kị rồi, hiện tại lại tổ chức một cái đám cưới long trọng, thực sự là ra vẻ ta đây, giống như muốn chứng tỏ với cả thế giới về chiến thắng của bản thân mình vậy.
Trác Thiệu Hoa xoay mặt Gia Hàng lại, nhìn thẳng vào mắt cô : “Gia Hàng, những chuyện này là chuyện cần thiết em nhất định phải có.” Anh không muốn giữa họ có chuyện gì nuối tiếc. Việc có thể làm cho người con gái này, anh sẽ từng chút, từng chút bù đắp cho cô.
“Anh đã từng nghĩ qua cảm nhận của ba mẹ Giai Tịch chưa?” Gia Hàng than nhẹ. “Gia Hàng, chúng ta đến với nhau, không làm tổn thương bất kỳ một ai.” Trác Thiệu Hoa trả lời Gia Hàng rõ ràng từng chữ một. “Bọn họ có thể không hiểu, nhưng chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng, em cần gì phải để ý đến những vấn đề này?” Trên thực tế, Gia Hàng mới chính là người bị tổn thương. Chỉ có điều người con gái này rất ít đề cập đến chuyện mang thai hộ, bởi vì chuyện này chỉ là nhỏ nhặt không đáng nói.
Cô tựa đầu, chôn mặt vào ngực anh, gắt gao ôm chặt thắt lưng anh, “Thủ trưởng, ngày mai chúng ta mang Phàm Phàm đi thăm mộ Giai Tịch đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]