Từ trước tới nay, Gia Hàng vẫn luôn tự cho mình là phóng khoáng, làmviệc gì cũng đều có thể nâng lên được đặt xuống được, thì ra đó chỉ làsự hồ đồ không hiểu biết của tuổi trẻ khờ dại. Nếu trong lòng đã vấnvương, thì dù làm thế nào cũng không thể phóng khoáng được. 
Chiều nay, trước mặt Thành Công, cô đã khóc. 
Chưa từng nhìn thấy một Heo yếu đuối như vậy, Thành Công đi vòng vòng quanh phòng, giơ tay đầu hàng. 
- Xin cô, cô cứ như vậy tôi không thích ứng nổi. Nếu Thiệu Hoa thật sựkhiến cô khó chịu như vậy, thì rời khỏi cậu ta, nhào vào lòng tôi đi.Tôi chấp nhận rủi ro bị cậu ta đoạn tình đoạn nghĩa, tôi sẽ đón nhận côyên ổn. Sau đó chúng ta bỏ trốn, chạy vào trong núi sâu, tôi làm thầylang, nuôi một con heo không khó. 
- Người trong núi sẽ chém chết anh. – Nước mắt nước mũi giàn giụa mà vẫn không quên nói móc anh. 
- Hả? 
- Anh là đồ lưu manh. 
Người dân trong núi đơn thuần chất phác, sao có thể bằng lòng cho người đàn ông này đỡ đẻ cho con cháu họ? 
Tim Thành Công phọt ra một ngụm máu tanh, anh ta đúng là tạo nghiệt khôngmuốn sống nữa mà, sao lại quan tâm đến cái con heo vô lương tâm này chứ? 
- Bác sĩ Thành, chúng ta có phải là bạn không? – Gia Hàng cất giọng đầy tội nghiệp. 
Thành Công nhìn cái vẻ mặt nhăn nhó kia, giả tạo biết chừng nào! 
- Tôi và phụ nữ trước giờ chỉ làm tình nhân. 
Ánh mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-sao/2098846/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.