Một tháng qua, đây là đêm đầu tiên Tống Nhĩ và Bùi Tễ mỗi người một nơi. Nỗi khát khao của nàng lan tràn không kiểm soát, nhè nhẹ quấn từng sợi chỉ vấn vương quanh tim nàng, vấn vương làm ngón tay cầm điện thoại của nàng đau nhói. 
"Giáo thụ." Nàng nhẹ nhàng gọi cô, nhắm mắt lại. Nàng muốn cảm nhận giáo thụ bằng da bằng thịt, khao khát ở bên giáo thụ, khao khát ngủ bên giáo thụ, khao khát vươn tay ra là ôm được đến giáo thụ. 
Bùi Tễ cảm nhận được thanh âm, ngữ điệu và nhịp thở của nàng, dường như khác với mọi khi. Thấp hơn, trầm hơn, khiến không khí ở cô nơi đây tựa như lắng đọng lại. 
Bùi Tễ hơi hoảng, cô tận lực bình tĩnh: "Ừ." 
Tống Nhĩ im lặng, chỉ còn tiếng hít ra thở vào của nàng. Tiếng thở không nặng nề, là tần suất bình thường. Chính là đêm đã khuya, không còn âm thanh nào khác, tiếng thở khẽ được phóng đại gấp ngàn lần, rõ ràng. 
Sự hoảng loạn dần xâm lấn cơ thể Bùi Tễ. Cô phát hiện nhịp tim cô không bình thường, nhanh hơn một chút. Cô hy vọng Tống Nhĩ nhanh nhanh nói chuyện, tới phá vỡ sự im lặng này, nhưng Tống Nhĩ nghe không được tiếng lòng cô. 
Cảm xúc này, thật lạ. Bùi Tễ đặt tay xuống giường, bất an nắm lấy chăn. Cô thấy ngỡ ngàng, không biết phải làm sao. 
"Bùi Tễ." Tống Nhĩ đột nhiên gọi tên cô. 
Bùi Tễ giật mình cắn môi dưới. Cắn quá mạnh, có điểm đau. Cô bình tĩnh lại, mới đáp: "Ừ." 
Nhịp tim ngày càng bất thường. 
Tống Nhĩ có phần bất lực trước phản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-sao-trich-tinh/4197838/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.