Mấy ngày nay, Bùi Tễ thỉnh thoảng sẽ mang Tống Nhĩ xuống lầu tản bộ. An ninh tiểu khu đảm bảo, hầu hết những người sống ở đây làm nghiên cứu khoa học như Bùi Tễ, ngoài ra còn có một ít giảng viên giáo sư ở các trường đại học. Hoàn cảnh u tĩnh, quan hệ láng giềng giản đơn.
Hôm nay là lần đầu tiên Tống Nhĩ xuống lầu đón cô tan tầm. Gần đây cảm xúc nàng rất không ổn định. Nàng tự nhốt mình lại, không muốn giao tiếp, cũng không muốn bộc lộ sự yếu đuối của bản thân.
Bùi Tễ thấy nàng chủ động ra khỏi nhà, thật sự vui vẻ. Cô đến gần Tống Nhĩ, nghe thấy nàng gọi giáo thụ, trong giọng còn mang theo ý cười.
Bùi Tễ cũng nho nhỏ vui vẻ theo, cô nhìn vào mắt Tống Nhĩ trước. Đôi mắt nàng trong suốt, đồng tử nhàn nhạt màu hổ phách, dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ màu đen. Tâm trạng nàng tựa hồ rất tốt, trong mắt có ý cười, cả nốt ruồi nhỏ dưới mắt cũng trở nên sinh động.
Tâm tình Bùi Tễ giãn ra, cô đang định nói, thì nhìn thấy ý cười trong mắt nàng biến mất. Tống Nhĩ hỏi: "Bùi Tễ, có khách sao?"
Nàng đổi giọng gọi Bùi Tễ, ý cười trong mắt mặc dù biến mất, nhưng ý cười trong giọng nói lại sâu thêm vài phần, còn mang theo điểm thân mật.
Bùi Tễ sững người, lúc này mới nhớ tới Lục Mạn, nói: "Đúng vậy, Lục Mạn tới."
Tống Nhĩ lập tức cười nói: "Lục tiểu thư, chào cô." Sau đó lại khẽ trách Bùi Tễ, "Lục tiểu thư tới mà sao chị không báo trước một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-sao-trich-tinh/4197832/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.