Con đường này có điểm xa. Bùi Tễ đi vào mất bảy tám phút, đi ra mang thêm Tống Nhĩ, ít nhất phải đi mười phút.
Cô hỏi xong, đợi chốc lát mà không nghe thấy Tống Nhĩ trả lời. Quay sang nhìn nàng, thấy Tống Nhĩ không biết đang suy nghĩ gì, nhưng chỉ từ gần nửa khuôn mặt lộ bên ngoài khẩu trang là có thể nhìn ra, sắc khí nặng nề đang bao trùm toàn bộ gương mặt nàng.
Bùi Tễ không biết tại sao tâm lý một người có thể phức tạp đến vậy, chỉ cảm thấy chiếu cố Tống Nhĩ khó hơn nuôi mèo rất nhiều. Dù sao nuôi mèo không cần lo lắng tâm trạng mèo con có đang chùng xuống hay không.
Nhưng thật sự cô không biết gợi đề tài, đành phải hỏi lại: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Tay nàng nắm chặt cổ tay cô, thanh âm Tống Nhĩ vẫn nặng nề như bị thứ gì đó đè nén: "Muốn ăn cánh gà rán giáo thụ làm."
Bùi Tễ nhìn nàng, không chút do dự từ chối: "Không."
Tống Nhĩ không nhụt chí: "Muốn uống canh xương sườn giáo thụ làm."
"Không."
"Trứng bác cà chua giáo thụ làm."
"Không." Bùi Tễ vẫn cự tuyệt. Trí nhớ cô rất tốt, ba món ăn này cùng được đọc ra, tự nhiên nhớ tới, đây là bữa tối hôm cô tiếp Tống Nhĩ về nhà.
Tống Nhĩ liên tục bị cự tuyệt, sắp sinh khí, nhưng nàng quật cường đến cùng: "Kia muốn ăn cơm trắng giáo thụ nấu, thỉnh cầu hèn mọn này có thể được thỏa mãn sao?"
"Không thể." Bùi Tễ thập phần bất cận nhân tình.
Tống Nhĩ ngừng nói. Nàng như chợt thấy đường thật khó đi, cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-sao-trich-tinh/4197818/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.