Đến một hoàn cảnh xa lạ, đương nhiên cần thời gian thích ứng. Huống chi Tống Nhĩ nhìn không thấy, lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt. Bùi Tễ để nàng đơn độc trong phòng, Tống Nhĩ xác thật cảm thấy tự tại hơn.
Nàng nghe thấy Bùi Tễ đi ra ngoài, cửa nhẹ nhàng đóng lại, âm thanh biến mất. Tống Nhĩ cảm nhận được mình đang ở trong môi trường khép kín, yên tĩnh.
Nàng đứng bên giường, trên tay cầm gậy dẫn đường, đầu tiên là thích ứng một chút khí vị.
Nhà Bùi Tễ, khí vị thực sạch sẽ, là kiểu sạch sẽ mang theo lạnh lẽo của sương sớm đầu đông, giống như Bùi Tễ, quạnh quẽ, phi thường bất cận nhân tình.
Nhưng Tống Nhĩ không phải người không biết tốt xấu. Bùi Tễ phỏng chừng lạnh nhạt hơn với người khác, đối nàng, vì Bùi Nghệ, đã coi như rất hòa thuận.
Nghĩ đến Bùi Nghệ, Tống Nhĩ lại có chút lo lắng. Chị ấy lần này đi được quá đột ngột, không biết bao giờ mới về.
Tống Nhĩ từng thấy Bùi Nghệ khi đang chấp hành nhiệm vụ. Chị tận hết chức vụ, khắc ghi lời tuyên thệ không sợ hi sinh vào trong sinh mệnh, nghiêm khắc nghiêm túc, không một giây phân tâm.
Trước khi quen Bùi Nghệ, Tống Nhĩ chưa từng gặp người nào vô tư như vậy.
Nàng kỳ thật có khuyên Bùi Nghệ, bởi vì thật sự lo lắng.
Lúc ấy Bùi Nghệ ngữ khí nhẹ nhàng nói cho nàng: "Ai nha, em yên tâm, chị rất quý trọng mạng sống. Chỉ là chị chọn nghề này thì phải có đạo đức nghề nghiệp, đúng không, lời thề cảnh sát không phải chỉ đọc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-sao-trich-tinh/4197811/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.