Cách một khung cửa sổ, bên ngoài mặt trời chói chang như có thể đốt lửa vạn vật, nóng đến chói mắt; bên trong điều hòa dù không để quá thấp, nhưng so với bên ngoài, vẫn khiến người cảm giác đặc biệt mát mẻ.
Tống Nhĩ mặc áo ngủ màu xanh nhạt, dài tay, cổ áo được bẻ chỉnh tề, cúc áo cài tới tận cùng, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn thon dài. Tư thế nàng thực tao nhã, nếu Bùi Tễ đối phương diện này có hiểu biết, thì sẽ nhìn ra nàng hẳn đã từng được đào tạo hình thể chuyên nghiệp, hoặc từng có một thời gian dài học múa.
Nhưng Bùi Tễ chỉ chuyên chú với nghiên cứu, luôn không để tâm đến chuyện bên ngoài, nên cô cũng chỉ có thể nhìn ra, Tống Nhĩ vô cùng có khí chất, nhu hòa yên lặng, còn có chút cảm giác xa cách không dễ nhận ra.
"Bùi Nghệ, sao chị không nói chuyện?" Tống Nhĩ đợi trong chốc lát, không nghe thấy động tĩnh, bèn hỏi một câu.
Tay nàng vẫn đặt trên then cửa, giống như tất cả những người mù, hơi hướng tai về nơi phát ra âm thanh.
Bùi Tễ mở miệng: "Tôi không phải Bùi Nghệ."
Tống Nhĩ cả kinh, nụ cười trên mặt đọng lại, tay đáp trên then cửa lập tức nắm chặt, cả người căng thẳng. Nàng không nói một lời lùi về phía sau.
Bùi Tễ lúc này mới phát giác mình lỗ mãng, người mù nhìn không thấy, nên sẽ đặc biệt nhạy cảm cảnh giác với nguy hiểm.
Để tránh kinh hách đến Tống Nhĩ, Bùi Tễ đứng tại chỗ, không tới gần phía nàng. Cô đứng cạnh cửa, trước khi Tống Nhĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-sao-trich-tinh/4197807/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.