Edit: Sơ Ri
Beta: Linh Lăng
Lúc Nguyễn Vân Kiều quay lại sau khi diễn xong hết cảnh của mình, Lý Nghiên vẫn còn ở đó, mà canh trong bình giữ ấm anh đang cầm trên tay vẫn còn ấm, thế là cô uống ực một hơi hết tất cả, sau đó dưới sự giám sát của Lý Nghiên, cô uống luôn cả thuốc.
Thế nhưng ngày hôm nay lạnh dữ dội, trên đường về, cô vẫn cảm thấy không được thoải mái.
Lý Nghiên chạy đến bãi đỗ xe, lúc quay đầu sang nhìn cô thì thấy cô ngủ rất sâu, mày hơi nhíu lại, hai má đỏ ửng lên bất thường.
Anh đưa tay chạm vào mặt cô, giây tiếp theo, anh khởi động xe lần nữa chạy ra khỏi bãi đỗ xe đi đến bệnh viện.
Ở ghế sau, Nguyễn Vân Kiều mê man không biết gì, cả người mềm oặt, đầu óc như đơ ra.
Suốt cả đường đi, cô cảm thấy bản thân mình như một con búp bê không pin, được Lý Nghiên vác đến bệnh viện.
Kiểm tra một loạt xong, Nguyễn Vân Kiều được đưa vào phòng truyền dịch, lúc này cô mới tỉnh táo được một tí, cô mơ màng hỏi người bên cạnh một câu: "Tôi bệnh nặng lắm à?"
Lý Nghiên hỏi lại: "Cậu nói thử xem?"
Nguyễn Vân Kiều: "Không phải vừa nãy tôi đã uống thuốc rồi à..."
"Lạnh như thế mà ăn mặc vậy rồi múa ngoài trời, một viên thuốc muộn màng như thế cứu được cậu à." Ngữ khí của Lý Nghiên phải gọi là cực kỳ châm biếm.
Nguyễn Vân Kiều bĩu môi: "Đây là công việc, tôi cũng đâu còn cách nào khác, có một số diễn viên còn phải nhảy xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-phan-than-quen/409963/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.