Đã vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, tuyết trắng giăng khắp Lạc Dương, nhẹ như tơ liễu nặng tựa sương, dệt thành tấm rèm châu trắng muốt phủ xuống nhân gian, xe ngựa chậm rãi nghiền xuống mặt đường, vang lên lộc cộc, bỗng càng xe phía trước đánh “két” một tiếng rồi dừng lại vững vàng, xuyên qua mành xe, thấy bên ngoài cửa lớn Trung Châu vương phủ tụ tập rất nhiều người, xa phu ở đầu xe nhanh nhẹn nhảy xuống, chắp tay cung kính chào người đứng đầu: “Tiểu nhân bái kiến vương gia”
Người nọ khoác áo choàng lông chồn trắng hơn tuyết bên ngoài cẩm bào màu đỏ thắm, vô cùng nổi bật giữa trời băng đất tuyết, dáng người tựa ngọc gầy hơn, sắc đỏ thắm rực rỡ như lửa cháy càng tôn thêm khuôn mặt như điêu như khắc, đôi mắt đen láy lấp lánh, từng động tác đều toát lên thần thái, khí phách tựa ngọc.
“Tiêu Nhi đâu?” Y khẽ gật đầu, cất giọng trầm trầm.
Bảo mẫu ngồi bên cạnh ta vội vàng ôm Tiêu Nhi say ngủ bước ra khỏi xe, người nọ đón lấy Tiêu Nhi trong tay bảo mẫu, nét mặt thoắt cái trở nên dịu dàng, tựa như ngọn gió xuân giữa mùa đông đầy tuyết, ấm áp khiến ta ngơ ngẩn, cõi lòng tan chảy. Mãi đến khi đoàn người càng lúc càng xa dần trong cổng cao viện sâu, một a hoàn trong Vương phủ bước vào trong xe ngựa muốn lấy gói đồ của Tiêu Nhi, ta mới hồi hồn, nhất thời không ngừng cảm thấy xấu hổ vì sự thất thố của mình.
A hoàn kia che miệng cười trộm, nhưng mặt đầy vẻ trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ong-chong-cu-mot-vo-dien/3486017/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.