Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
“Vương gia, tiểu thư đã qua đời ba ngày rồi, cầu xin ngài để tiểu thư nhập liệm hạ táng! Nô tì cầu xin ngài!”
“Ngươi nói cái gì?”
“Tiểu thư đã qua đời rồi! Thăng thiên rồi! Chết rồi! Vương gia, ngài buông tiểu thư ra đi, để nô tì lau người đổi áo liệm cho tiểu thư! Nếu không nhập liệm, e là sẽ thối rữa mất!”
“Chết rồi?”
“Đúng, chết rồi! Tiểu thư đã chết rồi! Giờ tiết trời rất nóng bức, thêm nữa tiểu thư qua đời vì bệnh lao, dù Vương gia không nghĩ cho tiểu thư, cũng phải nghĩ cho mình chứ, để tiểu thư nhanh chóng nhập thổ an nghỉ!”
“Vả miệng cho ta! Kẻ nào dám nói chữ “Chết”, quyết không nương tay!”
“Bốp, bốp, bốp…”
“Vương gia… vương gia, cho dù ngài… cho dù ngài sai người… sai người đánh chết nô tì… nô tì vẫn phải nói… câu này… tiểu thư khi còn tại thế… ngài để tiểu thư chịu đủ uất ức… hiện giờ, hiện giờ tiểu thư đã chết rồi ngài còn ôm thi hài tiểu thư không chịu buông, để tiểu thư hài cốt khó ngủ… không thể chuyển thế… là vì cái gì a!”
“Người đâu, lôi ra ngoài!”
Nguyên tưởng rằng còn sống mới có kỳ tích, không ngờ muốn chết cũng có kinh hãi.
Đầu năm nay ngay cả chết cũng không chết được, đúng là cái thế đạo vừa bi thương lại ô long! Ta không khỏi căm thế hận tục oán niệm.
Ta vốn đã uống bát thuốc được chuẩn bị sẵn, thuận gió thuận nước giả chết, rồi lặng lẽ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ong-chong-cu-mot-vo-dien/3485996/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.