Ba mươi trượng đ.á.n.h đến mức da tróc thịt bong.
Phó tướng tức đến mức c.h.ử.i rủa tổ tiên ta bằng tiếng Bắc Địch.
Ta chỉ có thể giả vờ nghe không hiểu.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ: Đợi đó đi. Dám c.h.ử.i tổ tiên ta, ta sẽ tiễn ngươi đi gặp tổ tiên.
Bắc Địch vương nói:
“Hoàng hậu là thân nữ nhi, sao lại có sức mạnh ghê gớm như thế?”
Ối trời, ta đ.á.n.h hơi mạnh tay quá, suýt nữa thì để lộ rồi.
Theo lẽ thường, ta không nên có sức mạnh như thế.
Nhưng ta không thể lộ vẻ yếu đuối hay chột dạ.
Ta khinh khỉnh đáp:
“Chút sức đó mà cũng tính là nhiều sao? Ở Đại Hạ chúng ta, nhân tài nhiều như mây, sao lại không có người dạy hoàng hậu vài chiêu phòng thân?”
“Hắn nên may là hôm nay vẫn còn thở được đấy.”
“Đợi vài ngày nữa ta học thêm vài chiêu, ta sợ đến cái lỗ thở của hắn cũng chỉ để làm cảnh thôi!”
Phó tướng phẫn nộ hét:
“Ngươi đã đ.á.n.h rồi, vậy nói xem, bà lão kia rốt cuộc đi đâu rồi? Nói không được, thì trận đòn này chẳng phải vô ích à?”
Ta nói:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Trận đòn này là để nâng cao giá phải trả cho việc nói dối. Vụ án… còn chưa chính thức điều tra đâu.”
Phó tướng giận dữ quát:
“Nếu ngươi chứng minh được ta nói dối, ta chấp nhận chịu phạt, không một lời oán hận. Còn nếu ngươi không chứng minh được, thì đừng trách ta không khách sáo!”
Ta cười nhạt:
“Không khách sáo? Muốn không khách sáo thế nào? Ngươi thử xem! Nhưng nhớ cho kỹ bốn chữ: chấp nhận chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nu-nhi-cua-tham-gia-deu-mang-menh-phuong-hoang/4882413/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.