Vầng trăng đã xế tà. Ánh trăng đổ xuống cánh rừng bàng bạc.
Một trận gió lạnh ào qua, Phùng Phá Thạch giật mình tỉnh giấc vu sơn.
Chàng ngồi nhỏm dậy nhìn Phi Phụng vẫn còn đắm hồn trong giấc ngủ thần tiên.
Qua ánh trăng tà lọt xuống cành lá, nàng đẹp mê hồn như một nàng tiên nữ tắm suối, không vương lấy chút bụi trần.
Phùng Phá Thạch lẩm bẩm một mình :
- Ta đã vướng lấy bẫy tình nữa rồi. Ta đâu thể bỏ rơi nàng khi ta vầy cuộc ái ân với nàng! Nhưng còn Tạ Ánh Đào, Lâm Phùng Chân, Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương. Ta phải định liệu như thế nào cho ổn thỏa?
Bất giác Phùng Phá Thạch buông tiếng thở dài, lòng rối như tơ vò.
Tiếng thở dài của Phùng Phá Thạch làm cho Phi Phụng giật mình tỉnh giấc.
Nàng mở mắt ra ngồi nhìn chàng, nói giọng như còn trong mơ :
- Phùng ca ca làm sao vậy? Sao chàng lại thở dài? Ca ca ân hận rồi phải không?
Phùng Phá Thạch lắc đầu chống chế :
- Phụng muội đã hiểu lầm rồi, huynh không có điều gì ân hận cả. Huynh đang nghĩ tới một chuyện.
Giọng nói của Phi Phụng càng thiết tha :
- Chuyện gì vậy Phùng ca ca. Ca ca có thể nói cho muội nghe được không?
- Tất nhiên là phải được, chuyện này là chuyện của Phụng muội.
- Chuyện gì của Phụng muội xin Phùng ca ca nói ra?
Phùng Phá Thạch nhìn vào đôi mắt mơ màng của Phi Phụng, chàng hỏi nàng :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-no-trieu-am/2525359/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.