Nhưng Phùng Phá Thạch không dám hỏi vì sợ Tần Chung lại nổi giận do chàng đã mạo phạm sờ mó vào thân ngọc của nàng. 
Chàng trở ra ngoài con hùng mã lấy thanh Kim Ảnh kiếm trở vào trao cho nàng. 
Tần Chung nhận lấy thanh Kim Ảnh kiếm nhìn Phùng Phá Thạch : 
- Phùng ca ca. Bây giờ ca ca đã biết muội là con gái, ca ca xử sự thế nào hãy nói cho muội nghe? 
Phùng Phá Thạch nghĩ thầm : 
- "Trường hợp này ta hãy nên nhận Tần muội là nghĩa muội của ta là ổn nhất." 
Chàng nhẹ nhàng : 
- Huynh sẽ xem Tần muội là nghĩa muội của huynh, từ nay chúng ta là tình nghĩa huynh muội chi giao. 
Tần Chung lắc đầu : 
- Không thể như vậy được. Phùng ca ca đã trông thấy tất cả thân thể của muội rồi, ca ca hãy xử sự cho đúng mới được. 
Phùng Phá Thạch nghẹn cứng cả cổ họng, cứ mãi ngập ngừng không nói ra được lời nào. 
Tần Chung cười lạnh : 
- Phùng ca ca đã không đáp ứng được, muội đã có cách tự xử cho mình rồi. 
Phùng Phá Thạch sợ hãi : 
- Tần muội tự xử cách nào? 
Không đáp lời Phùng Phá Thạch, Tần Chung vung thanh Kim Ảnh kiếm lên đâm thẳng vào cổ họng mình. 
Phùng Phá Thạch hét kinh hoàng : 
- Tần muội... 
Vừa hét chàng vừa bắn ra một đạo chỉ lực nhằm ngay thanh Kim Ảnh kiếm. 
Kẻng... 
Thanh Kim Ảnh kiếm trúng chỉ lực rời khỏi bàn tay Tần Chung rơi ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-no-trieu-am/2525303/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.