Phùng Phá Thạch tuyệt vọng, tất cả đều ảo diệt trong lòng chàng. 
Thân hình Phùng Phá Thạch trầm xuống mãi, bên tai gió thổi ù ù. 
Phùng Phá Thạch vớ vào vách đá xem có nơi nào bám víu được không. 
Chỉ vì vách đá rêu trơn trợt, không có một nơi nào bám víu được cả. 
Phùng Phá Thạch kêu thầm : 
- Mạng ta hỏng mất rồi. 
Thân hình chàng rơi xuống càng nhanh hơn... 
Bình! 
Phùng Phá Thạch rơi xuống đất đánh huỵch một tiếng. Chàng cảm thấy bất động, trí óc chìm trong vô thức, chẳng còn hay biết gì nữa. 
Không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, Phùng Phá Thạch từ từ hồi tỉnh lại. 
Chàng mở hai mắt ra, trước tiên trông thấy ánh sáng mờ mờ. 
Phùng Phá Thạch lồm cồm ngồi lên, đưa mắt nhìn quanh, bốn bề toàn là vách đá biết ngay mình đang ở dưới đáy vực. 
Ánh sáng lờ mờ từ phía trên rọi xuống, có lẽ bây giờ đang là buổi sáng. 
Chàng bật thốt : 
- A! Ta còn sống đây sao? 
Hồi tưởng lại chuyện đã qua lúc chàng bị Diêm Vương Tôn Giả bức tử, nhảy xuống vực thẳm, máu căm thù sôi lên trong tim Phùng Phá Thạch. 
Nghĩ mình còn nội thương rất nặng và rơi xuống vực chắc càng trầm trọng thêm hơn, Phùng Phá Thạch thử vận chân khí nghe trong người. 
Lạ thay, trong người chàng không còn nghe rêm nhức, đau đớn chi cả. Nội thương lẫn chất độc do ngọn quỷ trảo của Diêm Vương Tôn Giả đã biến đi từ đằng nào. 
Phùng Phá Thạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-no-trieu-am/2525292/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.