Giữa biển rộng mênh mông, tiểu nhân ngư đã mất đuôi cá không còn linh hoạt nữa, cậu cố gắng vùng vẫy hai chân, trồi lên trên mặt nước.
Ai ngờ một đợt sóng biển đột ngột ập tới làm cậu ứng phó không kịp, trước mắt tối sầm, té xỉu ở bên bờ.
..........
Không biết qua bao lâu, một ngư dân cường tráng phát hiện ra tiểu nhân ngư đang trần truồng nằm đó.
– " Này, tỉnh lại đi!" Ngư dân vỗ lên khuôn mặt trắng nõn của tiểu nhân ngư.
– " Ừm..." Cơn đau nhẹ khiến tiểu nhân ngư nhíu đôi mày thanh tú, cậu từ từ mở đôi mắt màu lam ngọc ra, mê man trên đất nhìn người trước mắt.
Ngư dân ngây người trước dung nhan mĩ lệ này, hắn chưa từng nhìn thấy người nào xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả thị thiếp nhà giàu. Thân thể xinh đẹp trắng nõn, nhẵn bóng. Sắc tâm nổi lên, ngư dân đem người ôm vào trong ngực, vừa xoa xoa cái mông thơm ngon vừa hỏi:
– "Cậu bé, ngươi tên gì? Nhà ở đâu?"
Tiểu nhân ngư đương nhiên không thể nói thật,bcậu suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nói:
- "Ta chỉ nhớ ta tên là Hải Nặc, tất cả cái khác đều quên hết rồi, ừm..."
Bàn tay sần sùi của người đàn ông vẫn không ngừng sờ tới sờ lui trên người tiểu nhân ngư khiến cậu vừa nhột lại vừa thoải mái, không nhịn được rên rỉ.
Ngư dân rất ngạc nhiên mừng rỡ, hắn thấy như mình vừa nhặt được bảo bối, vì vậy vui vẻ nói:
– "Không sao, Hải Nặc, sau này ngươi có thể sống cùng với ta, ngươi nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nhi-tu/28648/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.