—Lão Từ xảo quyệt—
220
Miệng Lục Lễ Xuyên bị hôn đến mức đỏ ửng mới vội vội vàng vàng ra khỏi nhà Từ Nghiệp, quần áo cũng xộc xệch hơn nhiều.
Hắn vừa ngẳng đầu đã ngay lập tức bốn mắt nhìn nhau với Viên Dã oai phong lẫm liệt cầm đang dao phay nghịch.
“Cậu chờ cháu hả?”
“Không chờ cháu chứ chờ ai.”
Viên Dã ném mạnh dao phay xuống đất nhà Từ Nghiệp, sau đấy phủi phủi bụi đất, thân thiện cười rồi bá vai Lục Lễ Xuyên: “Đêm nay hai cậu cháu chúng ta sẽ cùng tâm sự chuyện nhân sinh nhé, cậu vừa thấy cháu đã rất vui, cũng có rất nhiều lời muốn dặn dò cháu đấy.”
Lục Lễ Xuyên rất tỏ tường khả năng hiểu biết của bản thân: “Cậu đừng nói những đạo lý đao to búa lớn, cháu nghe thôi cũng đau đầu, hay cậu cứ kể cháu nghe chuyện những năm tháng cậu lăn lộn trải đời đi!”
“…”
Bốn chữ “Làm gương cho người” trên áo Viên Dã bắt mắt lạ thường, hắn cười đến cực kỳ vô hại, giọng điệu nâng cao: “Được, theo ý cháu. Năm đó chú dãi nắng dầm mưa, bất kỳ loại người biến thái, cầm thú, cặn bã gì cũng đều đã gặp qua, kiến thức cực – kỳ sâu rộng.”
Lục Lễ Xuyên cười tủm tỉm phụ họa, kỳ thực khắp đầu óc hắn lúc này đều là cảnh tượng sắp tới hắn và Từ Nghiệp cùng nhau rời đi.
Đến nỗi tương lai phải làm cái gì hắn cũng không biết.
Hắn lúc nào cũng đi một bước tính một bước, dù sao cũng vò đã mẻ lại sứt, hỏng rồi thì cho hỏng luôn, chỉ cần Từ Nghiệp chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-trong-nui/1051825/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.