Nguyên dừng xe dưới tán cây phong bên đường,cậu quay lại nhìn cô gái đang cau có,không nhịn được liền bật cười:
- Tôi đâu có lôi cô đến đồn cảnh sát,làm gì mà biểu cảm ghê thế...
- Vòng cổ của tôi đâu?- Minh Giao không vòng vo,hỏi thẳng.
- Cô không hỏi vì sao tôi có nó à?
- Đưa trước đã.
- Nhất thiết phải vội vàng như vậy?
Minh Giao lạnh lùng chìa tay ra,cảm thấy tên này thật rắc rối:
- Đưa đây.
Nguyên chép miệng một cái,đặt vào lòng bàn tay cô một sợi dây chuyền bạc lấp lánh. Minh Giao sau khi xem xét bức ảnh trên mặt dây không bị hư hại gì mới thở phào nhẹ nhõm. Đây là thứ quan trọng nhất với cô,cũng là vật duy nhất theo cô xuyên vào tiểu thuyết. Nguyên lười biếng chống tay lên thành ô tô,hỏi:
- Thứ quan trọng không phải sợi dây,mà là bức ảnh đúng không?
Minh Giao hờ hững đáp:
- Biết còn hỏi.
- Bạn trai cô à?
- Được thế đã tốt.
Nguyên phì cười,đôi mắt lộ rõ vẻ ranh mãnh.
- Vậy cô yêu đơn phương, hả?
- Thì sao? - Minh Giao lườm anh ta một cái sắc lẻm.
Nguyên phá lên cười:
- Cũng phải thôi,anh ta đẹp như thế làm gì để ý đến một cô gái tầm thường như cô!
- Anh.....- Minh Giao siết chặt tay,nghiến răng ken két - Có tin là tôi cho anh bay ra khỏi ô tô bằng đường cửa kính không?
Nguyên hất cằm lên:
- Cứ tự nhiên.
Minh Giao hừ lạnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-hai-the-gioi/2066372/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.