Mấy ngày nay thư ký Bàng bắt đầu hoạt động khắp nơi, mục đích gì chính là muốn ngăn cản Đông Thần đi lên chức thị trưởng, vị thư ký Bàng này mặc dù cho đến nay cũng không biểu hiện đột xuất gì, chỉ là dù sao ở trong thành phố đợi mấy chục năm, quan hệ con người rắc rối khó gỡ đều có tiếp xúc. Cho nên nói chuyện này thật ra thì còn rất phức tạp.
Vì thế, Đông Thần rất nhức đầu, anh có đến mấy ngày cũng ở lại trong phòng làm việc vội vàng chuẩn bị tài liệu với cấp dưới, thu thập tin tức của đối thủ.
Một ngày bận rộn vừa kết thúc, thư ký tiểu Từ đúng lúc gõ cửa, nhẹ giọng đối với Dịch Đông Thần nằm ở chỗ ngồi nói: "Phó Thị Trưởng, ngài nên về nhà rồi."
Đây là lúc ban ngày Dịch Đông Thần cố ý giao phó cô.
Dịch Đông Thần quyết định rửa mặt bằng nước lạnh, khiến cho mình hoàn toàn tỉnh táo, chờ đến lúc đi ra, điện thoại di động đã vang lên thật nhiều lần, anh nâng lên khóe miệng, phỏng đoán đây đại khái là Tiểu Phàm sốt ruột đến thúc giục rồi.
Nhưng mà anh tuyệt đối không ngờ gọi điện thoại là nghiệp ủy hội, nói là báo động cháy của tầng lầu nhà anh vang lên, bây giờ đang trong lúc nguy hiểm, nhưng mà điện thoại của nhà anh không ai nhận. Cho nên bọn họ cho là trong nhà không có ai, cho nên chỉ có thể thông báo cho anh.
Nghe thế, Dịch Đông Thần trong đầu trống rỗng, trong lỗ tai cũng nghe không rõ thanh âm gì, anh dùng lực giọng nói tăng lên: "Làm sao sẽ không có ai, vợ tôi đang ở trong nhà! Vô luận bỏ ra cái giá gì, mấy người nhất định phải bảo đảm lão vợ tôi an toàn, cô ấy thiếu một cọng tóc, tôi muốn mấy người cũng theo cô Thiếu . . . . ."
Toàn bộ người trong văn phòng cũng khiếp sợ ngừng công việc trong tay, ánh mắt đọng lại ở trên người của Dịch Đông Thần, đây là lần đầu tiên, Dịch Đông Thần lần đầu tiên xuất hiện loại phản ứng gần như điên cuồng này, so với anh thường ngày ôn hòa phong cách trấn định mọi sự đều trong lòng bàn tay hoàn toàn không phù hợp.
Ở trong mấy giây cúp điện thoại kia, thế giới hình như cũng mất đi thanh âm, vô số chủng loại khả năng quanh quẩn ở trong đầu của Dịch Đông Thần, khiến cho thân thể anh từng trận rét run. Sau đó Tiểu Từ cho cấp dưới tụ tập lại đi lên, đối với anh nói: "Lão đại, có gì chúng tôi có thể giúp, trực tiếp ra lệnh đi."
Nhìn mọi người ân cần vẻ mặt Dịch Đông Thần buông lỏng mà cười một chút, anh ép buộc mình tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu gấp rút lập ra kế hoạch cứu bà xã.
Vì vậy đã tan việc, đại đội trưởng Chu Kim của đội phòng cháy chữa cháy có thể về nhà làm bạn với vợ yêu liền thành đối tượng trọng điểm liên lạc, điện thoại di động của anh, điện thoại nhà anh, điện thoại bà xã của anh, nhà cha mẹ bà xã của anh. . . . . . Các loại phương thức liên lạc có liên quan với anh đều ở mấy phút sau đạt đến phòng làm việc Phó Thị Trưởng Bí Thư Xử, mấy thư ký và trợ lý bắt đầu khẩn cấp trò chuyện. . . . . .
Bệnh viện trực thuộc cũng nhận được sai khiến lên máy bay, bảo là muốn phái xe cứu thương đi đến một chung cư, đồng thời bác sỹ am hiểu trị liệu vết phỏng ngoại khoa cũng bị thông báo phải ở lại bệnh viện tùy thời đợi lệnh.
Giống như là ở bên trong mấy phút, từ trong đại sảnh thị chính (công việc quản lý thnahf phố) phát ra từng tin tức một và ra một lệnh điều động đầy đủ nghĩ cách cứu viện, cần phải bảo đảm phu nhân Phó Thị Trưởng an toàn không ngại. Khi tập thể này kết thúc hiệu suất cao trước khi Dịch Phó Thị Trưởng đi sai bảo nhiệm vụ thì mỗi người cũng ngẩng đầu lên, yên lặng mong ước Tẩu Phu Nhân tất cả bình an.
Đổng Kiến Dân ở sau khi nhận được điện thoại của Đông Thần liền tự mình chỉ huy giao thông đường bộ đối với xe riêng của Dịch Phó Thị Trưởng một đường mở đèn, đoạn đường này tất cả cảnh sát giao thông lấy duy trì thông suốt đường đi của Phó Thị Trưởng làm mục tiêu chủ yếu.
Đổng Kiến Dân khoác một cái áo khoác nhìn chằm chằm trong phòng giám sát một ít cột nhỏ đèn xanh sáng lên, còn có cái điểm nhỏ đại biểu cho xe riêng của Dịch Đông Thần, anh tuyệt không dám khinh thường.
Làm việc cùng nhau nhiều năm, Đổng Kiến Dân đây cũng là lần đầu tiên gặp phải Dịch Đông Thần dùng giọng nghiêm trọng đi cầu anh làm việc như vậy, tình thế khẩn gấp có thể tưởng tượng. Anh là địa vị trưởng cục công an có công lao rất lớn là Dịch Đông Thần một đường nâng đỡ đi lên, cho nên chuyện của Dịch Đông Thần, anh nhất định là muốn toàn tâm toàn lực đi làm .
. . . . . .
Ở thời điểm Dịch Đông Thần đến dưới lầu của khu nhà, đã có rất nhiều người mặc đồ ngủ xuống lầu, trong bọn họ cũng rất nhiều người mờ mịt, không biết đến tột cùng là nơi nào cháy. Mà ở thời điểm đám người đi xuống, có một người ngược dòng mà lên.
Tài xế kéo Dịch Đông Thần, hô: "Phó Thị Trưởng, trên đó nguy hiểm, ngài dù là đi lên cũng không làm nên chuyện gì, hay là chờ đội cứu hỏa đi, bọn họ lập tức đến ngay."
Dịch Đông Thần mắt lạnh lẽo trừng mắt liếc anh một cái, khí thế giống như ướp lạnh trong nháy mắt khiến tài xế không có sức lức, lại nghe Đông Thần nói: "Ở phía trên đó là bà xã của tôi!" Nói xong cũng tránh khỏi trói buộc của thoát tài xế.
Hoả hoạn xảy ra, thang máy đã sớm không hoạt động. Đông Thần xông về cửa an toàn, leo từng tầng từng tầng một đi lên.
Khi anh thở hồng hộc leo đến tầng lầu nhà anh, phát hiện nơi này khói mù cũng không nhiều, không để ý tới thở dốc, anh mở cửa, vọt vào liền kêu: "Bà xã, em ở bên trong này không?"
Tiểu Phàm đang ở trong phòng khách điều chỉnh âm nhạc, bỗng dưng xoay người lại, hơi giật mình nói: "Anh trở về thật là nhanh a."
Thấy lão bà bình yên vô sự, Dịch Đông Thần thật có loại cảm giác lệ nóng quanh tròng, anh xông lên một tay ôm lấy người, vẫn là nhịn không được trách cứ: "Trong nhà cúp điện thoại em có biết hay không, anh gọi điện thoại di động của em đến hơn trăm lần điện thoại em cũng không hề xem, làm sao không hiểu chuyện như vậy, không biết liên lạc được với em anh sẽ lo lắng sao? . . . . . ."
Tiểu Phàm thề, đây là lần đầu tiên cô nghe được Dịch Đông Thần nói chuyện nhiều nhất, đồng thời cũng là lần đầu tiên không giải thích được nhất, cô có chút choáng váng trả lời: "Cái đó. . . . . . Bởi vì quá nhiều người gọi điện thoại đến chúc anh sinh nhật vui vẻ, tôi ngại phiền toái liền rút dây điện thoại, sau đó điện thoại di động của tôi. . . . . . Nha, mới vừa rồi tắm xong quên ở trong phòng tắm rồi ! Tôi đi lấy ngay bây giờ. . . . . ."
Cô rút người ra muốn đi đến phòng tắm, kết quả thân thể vững vàng bị ôm ở trong ngực người khác, chỗ hai ngực kề nhau, có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt nhanh chóng. Dịch Đông Thần một cái hôn rơi vào cái trán của cô, ướt át, lại vẫn mang một ít run rẩy, ngay tiếp theo thanh âm của anh cũng xuất hiện run rẩy: "Hiện tại cái gì cũng không cần lấy, cái gì cũng đừng nói, đi theo anh!"
Mười ngón tay đan xen, Dịch Đông Thần lôi kéo cô chạy như bay, cửa cầu thang khói bắt đầu thay đổi nồng đậm rồi, Tiểu Phàm vẫn vùi ở trong phòng giờ mới hiểu được, thì ra là mới vừa rồi cô ngửi được một chút xíu mùi thuốc lá, không phải cô cho là mùi vị từ phòng bếp mình mang ra ngoài, mà bởi vì là trong tòa nhà một chỗ nào đó cháy rồi sao. . . . . .
Hai người chân trần từng bước từng bước một mà từ trên cầu thang chạy đi xuống, Tiểu Phàm nhìn thật chặt người đàn ông nắm tay mang theo cô chạy, trong lòng sinh ra một loại cảm giác thật kỳ diệu, hình như là ở trong nháy mắt đó cô vừa tìm được rung động và hạnh phúc lúc ban đầu gả cho anh.
Có câu nói thế nào, hoạn nạn thấy chân tình.
Tiểu Phàm không nhịn được khóc, vừa cười, cô chịu đựng khói trắng ở trên đường, ở trong lúc ho khan gào lên: "Ông xã, anh yêu em!"
Dịch Đông Thần dưới chân không ngừng, nhưng nhịp tim lại mạnh mạnh mẽ mẽ lỡ một nhịp đập, không nói gì, anh tự tay ôm người phụ nữ bên cạnh, dùng hành động thực tế chứng minh câu nói kia của Tiểu Phàm.
Thời điểm chạy đến lầu dưới, chân hai người cũng đã mềm nhũn rồi, tựa vào chân tường chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở.
Đội phòng cháy chữa cháy đã sớm đến, đều đâu vào đấy triển khai công việc phòng cháy, đại đội trưởng Chu Kim đều tự mình ở hiện trường trấn giữ chỉ huy, cũng hướng người dân bảo đảm không tiếc đem bất cứ giá nào dập tắt lửa cứu người, cơ quan công an, bệnh viện, đều ở hiện trường bận rộn.
Nhìn trường hợp nhanh chóng được an bài tốt này, Tiểu Phàm trợn to hai mắt, không khỏi cảm khái, những người này đến thật là kịp thời.
Chu Kim Bình Tứ tìm kiếm chỗ, rốt cuộc ở cửa cầu thang lầu một cách đó không xa phát hiện bóng dáng Dịch Phó Thị Trưởng, anh tự mình nghênh đón, cung kính nói: "Phó Thị Trưởng, khiến ngài bị sợ hãi, ngài yên tâm lửa không lớn, lập tức liền có thể khống chế lại."
Đông Thần cầm tay Tiểu Phàm không có buông ra, anh hỏi thăm một câu: "Có người bị thương không?"
Chu Kim đều nói: "Có hai người bị vết bỏng nhẹ, đã đưa lên xe cứu thương bệnh viện rồi."
Trong khi nói chuyện, trực ban chủ nhiệm bệnh viện trung tâm thành phố cũng chào đón rồi, anh nhận được trong mệnh lệnh phía trên còn có một đièu chính là muốn bảo đảm phu nhân Dịch Phó Thị Trưởng an toàn, sau khi đi đến hiện trường vừa an bài cấp cứu, anh cũng ở đây tìm bóng dáng Dịch Phó Thị Trưởng, rốt cuộc thật vất vả phát hiện đại đội trưởng phòng cháy Chu Kim một người bình thản nói chuyện phiếm, nghe một lát, anh sẽ hiểu.
Chủ nhiệm ân cần hỏi: "Phó Thị Trưởng, phu nhân có khỏe không? Muốn chúng tôi chuẩn bị xe cấp cứu riêng ở bên đó đợi lệnh, hiện tại cần lái tới sao?"
Chu Kim đều hướng anh nháy mắt ra hiệu cho, nhắc nhở anh nhìn người phụ nữ bên cạnh Dịch Phó Thị Trưởng.
Nhìn trong ánh mắt của bọn họ "Trao đổi", Tiểu Phàm thật ra thì thật muốn cười, cô nhìn nhân viên cứu nạn vòng quanh bận rộn, trong nội tâm hiểu rõ ràng cái gì. Vì vậy nắm chặt tay Đông Thần, đối với chủ nhiệm bệnh viện nói: "Chủ nhiệm yên tâm, tôi không sao."
Người chủ nhiệm kia sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra lời này là có ý gì, anh cười xấu hổ hai tiếng nói: "Phu nhân có phúc khí tốt." Sau đó hãy cùng Chu Kim đều vội vàng tiếp tục làm công việc khắc phục hậu quả sau tai nạn đi.
Đông Thần thấy Tiểu Phàm mặc áo sơ mi lớn rộng rãi, áo sơ mi cũng không thể che đến đầu gối, hơn nữa còn là chân trần. Khẽ cau mày, anh một cái đem người phụ nữ bế lên.
Tiểu Phàm giật mình hô một tiếng, nắm được áo khoác Dịch Đông Thần giữ vững thăng bằng: "Anh làm cái gì, mau thả tôi xuống, đây là nơi đông người, anh cũng không sợ có truyền thông thấy."
Thở dốc một hơi, Đông Thần hài lòng thở ra một hơi, giống như đứa bé dán lên cái trán của cô nói: "Bọn họ muốn chụp liền chụp đi, vừa đúng thay hai ta tuyên truyền, đến lúc đó tựa đề lớn chừng hạt đậu treo lên đi: Phó Thị Trưởng cùng phu nhân chim cá* tình thâm, trong lúc nguy nan thâm tình ôm nhau, vừa hôn tình thâm. . . . . ."
*: chim bay nối cánh nhau
Tiểu Phàm mỉm cười liếc anh một cái: "Vô cùng nói vừa, đâu có hôn?"
Tiếng nói còn chưa có dứt, môi người khác liền lập tức giống như gió lốc đánh tới, khiến Tiểu Phàm ít có thể thở dốc. Đầu lưỡi quấn quít nhau, đụng chạm ướt át khiến nhiệt độ ban đêm này từ từ tăng lên. . . . . .
Đêm đó, vài gia đình cũng tụ tập tại trong công viên chung cư, mỗi người kể trận hỏa hoạn này không giải thích được, những người kia bình thường bận rộn khác thường, cũng đều nhận được tin tức chạy về, cùng người thân người yêu đoàn tụ, trấn an, thân thiết. . . . . . Còn có thổ lộ.
Tiểu Phàm khoác áo khoác Đông Thần, núp ở trong ngực Đông Thần, cười hỏi: "Ông xã, sinh nhật vui vẻ. Vốn là chuẩn bị cho bánh ngọt cho anh còn có em tự mình xuống bếp làm thịt bò bít tết, đáng tiếc cũng bị phá hư."
Đông Thần mở tay của cô ra, đặt ở bên môi hôn một cái: "Anh không biết cái gì sinh nhật hay không sinh nhật, anh chỉ biết, hôm nay anh bị em dọa sợ gần chết, cho nên em nhất định phải bồi thường anh."
Tiểu Phàm: "Anh vô lại, em đó không phải là có nguyên nhân sao?"
"Đó cũng mặc kệ, sự thật chứng minh là anh tương đối thua thiệt, bà xã, em hát một bài cho anh đi, ở chỗ này, lớn tiếng hát. Nếu như em không muốn hát hát mà nói, anh liền miễn cưỡng đồng ý em dùng ‘ em yêu anh ’ để thay thế thôi. . . . . ."
Tiểu Phàm bất đắc dĩ: "Anh quá vô sỉ. . . . . . Hát liền hát chứ, trước kia cũng không phải là chưa từng hát cho anh, hừ, em còn nhớ thời điểm người kia nói em hát không dễ nghe."
Đông Thần giơ hai tay đầu hàng: "Nào có, tên khốn kiếp kia đã nói như vậy rồi, anh giúp em đi đánh anh ta."
Gió đêm ào ào, tiếng hát Du Dương, hạnh phúc bên trong công viên có một không hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]