Tô Hiển Nhiên im lặng một lúc nói.
" Em có giận gì đâu. "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh đặt tay lên bụng cô, xoa nhè nhẹ.
" Còn nói không giận? Các bảo bảo đều đang nói Nhiên Nhiên là đang giận. "
Tô Hiển Nhiên bĩu môi, tay nhè nhẹ xoa bụng của mình rồi um lặng.
Nhậm Thừa Vinh nhìn cô một lúc, sóng mũi anh khẽ cọ cọ cô nói.
" Thật sự là vì lo cho Nhiên Nhiên nên hai anh mới muốn Nhiên Nhiên sinh em bé. "
" Nhưng mà... ở trong bụng mẹ lâu, hai bảo bảo mới tốt. " Tô Hiển Nhiên nhíu mày nói.
Đỗ Đức Trí trầm giọng nói.
" Không tốt! Một chút cũng không tốt. "
" Nhiên Nhiên, chúng ta cần sống chung nhau cả một đời này, Nhiên Nhiên phải biết nếu mang thai quá lâu đứa bé trong bụng nhất định không thể tồn tại. "
" Vì... vì sao? "
" Vì khi đó Nhiên Nhiên sẽ không chịu nổi mà kiệt sức chết đi. Ở thời cổ đại kia, anh không biết rõ nhưng anh và Vinh đều có dị năng, mà trong bụng của Nhiên Nhiên đang chứa hai cục cưng, mà hai cục cưng đều là con của hai người bọn anh... Nhiên Nhiên nghĩ hai cục cưng có dị năng không? "
" Có! " Tô Hiển Nhiên nhỏ giọng nói.
Đỗ Đức Trí vốn không muốn nói rõ hệ lụy sau này, nhưng nếu Tô Hiển Nhiên luôn có ý nghĩ phải đủ chín tháng mười tháng sinh thì không được.
Nhậm Thừa Vinh nhìn Đỗ Đức Trí, biết rõ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116438/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.