" Cần chuẩn bị ít thủ tục, dù sao con bé chắc chắn sẽ không đến đây và cũng không hề có ý định sẽ báo cho ta một tiếng đâu. " Tô Hiển Như nói xong, không tự chủ lại buồn.
Chỉ cần nhớ đến những chuyện trước kia mà Tô Hiển Nhiên phải chịu thì bà liền cảm thấy mình đã làm một việc vô cùng sai trái.
Quản gia nhíu chặt mày, nhìn Tô Hiển Như một cái xoay người rời đi.
- ----
Một nhà ba người vui vẻ ngồi ăn sáng.
Buổi sáng hôm nay thời tiết rất mát, cũng vì thế Tô Hiển Nhiên đòi chính mình đi bộ.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh trên tay cả hai đều xách đồ nhưng vẫn không cảm thấy khó chịu gì nếu ôm Tô Hiển Nhiên, lúc này nhìn tay lại nhìn vai trống trơn mày hai anh khẽ nhíu lại.
" Nhiên Nhiên, để anh ôm Nhiên Nhiên lên đi mà. "" Nhiên Nhiên, nếu không muốn Trí ôm thì để anh ôm. "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhíu chặt mày nói.
Tô Hiển Nhiên bĩu bĩu môi lắc đầu một cái nói.
" Không muốn, người ta còn có thể tự đi bộ nha. " dừng một chút, Tô Hiển Nhiên xoa xoa bụng nhô nhô của cô lại nói.
" Đi bộ giúp cho phụ nữ mang thai dễ đẻ nha. "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhíu chặt mày hơn nói.
" Nhiên Nhiên nghe lời, Nhiên Nhiên cho đến ngày dự sinh còn tận ba bốn tháng nữa lận mà nên không cần phải đi bộ sớm như vậy? " vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116436/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.