" Bà Kiều hình như quên mất lễ nghi hay sao? Chúng ta không thân đến nổi dùng cách xưng hô tên đâu. " dừng một chút, ánh mắt Tô Hiển Nhiên trở nên sắc bén không nhanh không chậm nói.
" Không lẽ mấy cái lễ nghi giáo dưỡng của Kiều Gia kém đến nổi không những dạy ra một tên đàn ông không ra gì mà ngay cả gia chủ của một gia tộc cũng như vậy? "
Giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu hết sức có thể, nghe cứ như chỉ là một câu hỏi cực kỳ bình thường, nhưng chỉ có người trong cuộc nghe mới hiểu.
Tô Hiển Nhiên đang lấy thịt đè người, lấy địa vị của Tô Gia ra trấn áp Kiều Gia, lấy cái gọi là người thật sự có quyền lên tiếng mà nói.
Kiều Hà Ly co quắp khóe miệng, muốn biện minh cho sự thất thố của mình, nhưng từng câu từng chữ của Tô Hiển Nhiên hoàn toàn không hề có ý nói Kiều Gia, Kiều Hà Ly bà không xứng làm gia chủ, mà chỉ là một câu hỏi hết sức bình thường.
Kiều Hà Ly nuốt hết cơn phẫn nộ của mình, cố bày ra một gương mặt cực kì hiền hòa mà nhìn Tô Hiển Nhiên nói.
" Nhiên Nhiên đúng là thích nói giỡn, hai nhà Tô Gia và Kiều Gia của chúng ta có hôn ước mấy chục năm, không lẽ con không biết? Sớm hay muộn gì chúng ta cũng là người một nhà! Nhiên Nhiên cớ gì nói như vậy? Thật khó nghe nha! " dừng một chút, nhìn sắc mặt Tô Hiển Nhiên, thấy cô không hề muốn phản bác, trong lòng bà càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116372/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.