Tô Hiển Nhiên hai mắt nhắm chặt, yên giấc ngủ say trên chiếc giường nệm trong phòng.
Đỗ Đức Trí đứng đó nhìn cô một lúc lâu, bên môi anh treo nụ cười nhẹ.
Anh đau lòng cô, nhưng cũng biết chuyện này sẽ diễn ra thường xuyên, nhìn Tô Hiển Nhiên như con mèo con nằm trên giường như vậy, cũng không biết tại sao cả người anh không khỏi cảm thấy nơi bụng dưới dường như sắp có phản ứng tiếp.
Cắn chặt môi để bản thân cảm nhận cơn đau.
Đỗ Đức Trí vội vàng đi ra ngoài, chính là khi cả hai anh Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí vừa bước xuống, còn chưa được bao lâu thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Hai anh nhíu mày nhìn nhau, không cần nói, thì chính hai anh cũng biết người đến đây không phải người lương thiện gì.
Đỗ Đức Trí bước nhẹ qua bên cánh cửa, nhìn vào máy nhận diện khuôn mặt, môi anh câu lên.
Còn tưởng đâu sẽ không đến chứ. . .
Một giọng người phụ nữ đầy uy nghiêm vang lên.
" Còn không mau mở cửa, các người còn đang giả vờ hay sao? "
" . . . "
" Mở cửa ra! "
Đỗ Đức Trí nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình, anh không nghĩ sẽ mở cửa ra bởi vì anh không hề muốn Tô Hiển Nhiên bị đánh thức.
Kiều Hà Ly hai mắt đỏ ngầu lửa giận nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn còn đóng chặt kia, môi mím lại không nhanh không chậm đạp cửa một cái rống to.
" Chết tiệt, hai thằng đàn ông chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116370/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.