Tô Hiển Nhiên ngồi ăn uống trong tâm trạng cực kì không tốt. Mặc dù yêu thương đứa bé, nhưng việc chấp nhận một đứa bé vừa mới quan hệ vài tiếng đồng hồ liền có đúng thật quá mức không thể nào tưởng tượng được.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng nhìn chung thôi lỡ rồi.
Có thì đẻ.
Tô Hiển Nhiên ăn xong hết sức cử động mà dựa hẳn vào người của Đỗ Đức Trí.
Nhậm Thừa Vinh xoa xoa đầu cô, dọn dẹp phòng bếp mới cùng Đỗ Đức Trí đang ôm Tô Hiển Nhiên đi thẳng lên phòng ngủ.
Tô Hiển Nhiên vừa nằm lên nệm liền chui rút trong chăn không ra.
' Hết rồi. . . hết thật rồi. . . ' Tô Hiển Nhiên méo mó cả khuôn mặt.
Cô muốn hưởng thụ cái cảm giác này thôi nhưng tại sao lại không thể thế này. . . chưa gì kết thúc rồi.
Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên, anh ngồi xuống mép giường xoa xoa đầu của cô khẽ nói.
" Làm sao vậy hả? "
Tô Hiển Nhiên vẫn im lặng, cô có thể nói vì biết bản thân đang mang thai nên không cao hứng sao?
Đỗ Đức Trí không nhanh không chậm kéo chăn đang bị cô nắm chặt ra, anh ôm cô lên ngồi trên đùi, môi câu lên nói.
" Nhiên Nhiên là đang lo lắng chuyện gì sao? "
Tô Hiển Nhiên mím môi, dụi dụi vào hõm vai nũng nịu gọi.
" Trí Trí! "
" Làm sao? " Đỗ Đức Trí cưng chiều xoa xoa đầu của cô, tay còn lại, lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116363/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.