Khi Đỗ Đức Trí bước vào phòng thì đối diện với ánh mắt mờ mịt của Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên ngồi đờ ra đó, cúi xuống nhìn chằm chằm cái bụng phẳng phiu của bản thân mình mà hỏi.
" Thật sự sẽ mang thai sao? "
Đỗ Đức Trí mím môi, thở nhẹ một hơi nói.
" Cũng không chắc, nhưng có thể sẽ mang thai. "
Tô Hiển Nhiên gật nhẹ đầu một cái, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Nếu thật sự mang thai. . . thì phải đẻ. . . chính là cô còn chưa hưởng thụ đủ cái cảm giác được hai anh hung hăng thúc mạnh vào sâu trong cô mà, còn chưa được cưỡi ngựa, hay doggy gì đấy mà sao lại nhanh chóng kết thúc cuộc chơi như vậy chứ?
Mang thai. . . vận động mạnh sẽ bị cấm, không những thế còn không được tung tăng hay đi làm. . .
Tô Hiển Nhiên càng nghĩ càng nhăn mặt lại.
Cô nên làm gì đây. . . ở nhà thôi lấy tiền đâu ra nuôi con nuôi cái. . .
Đỗ Đức Trí nhìn thấy Tô Hiển Nhiên đang vò đầu bức tóc khó chịu, anh khẽ nói.
" Bọn anh sẽ không nói gì đâu, nếu mang thai, Nhiên Nhiên không muốn cũng có thể phá. . . " giọng anh nói ngày một nhỏ che giấu đau buồn của bản thân.
Tô Hiển Nhiên nheo mắt lại nhìn như không nhìn Đỗ Đức Trí.
" Anh đang nói điên cái gì vậy? Đây đâu phải hạt cát, muốn phủi bỏ là phủi bỏ, nó là con của tôi. Cho dù anh không muốn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116360/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.