" Tuy bà ta mù quáng, vì yêu nên xin lú nhưng có một chuyện em tin bà ta thật lòng... đó là hối hận. "
Tô Hiển Như nếu như thật sự muốn tốt cho cô, thì chắc chắn sẽ biết khó mà lui không quan tâm gì đến chuyện hôn sự của cô cũng như chuyện của hai anh chồng.
Chỉ cần như vậy, hai anh vẫn sẽ an toàn.
Tô Hiển Nhiên nhìn hai anh chồng một lúc hỏi.
" Còn mấy phút nữa đến bệnh viện? "
Đỗ Đức Trí nhìn đồng hồ khẽ nói.
" Tầm bảy phút nữa. "
" Bảy phút nữa sao? " Tô Hiển Nhiên cúi đầu xuống suy nghĩ, như nhớ ra gì đó môi cô câu lên không nhanh không chậm đứng dậy ngồi lên đùi của Đỗ Đức Trí khẽ nói.
" Làm việc chính sự trước. " lời nói của cô vừa dứt cô liền hôn lên môi anh, nụ hôn lúc lâu chỉ như chuồng chuồng lướt, chính là Đỗ Đức Trí nào buông môi cô ra, anh nhanh chóng từ thế bị động sang chuyển động.
Đỗ Đức Trí một tay luồn vào áo Tô Hiển Nhiên vuốt ve lưng cô, một tay thì giữ chặt đầu cô hôn lấy hôn để, môi tìm môi lưỡi tìm lưỡi, mút lấy mút để cánh môi cô, tầm hơn hai phút, anh buông môi cô ra, chính là còn hơn lưu luyến nên liếm nhẹ môi cô.
Tô Hiển Nhiên bị hôn đến đỏ mặt, nhưng cô đến hai anh, hôn một anh còn một anh.
" Ôm em. " nhìn Nhậm Thừa Vinh đang ngồi cách cô và Đỗ Đức Trí không xa, Tô Hiển Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116342/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.