Tuy cô hung hăng nói thế nhưng cả hai anh chồng vẫn có thể nhìn ra Tô Hiển Nhiên đang rất cao hứng a.
Cả ba ngồi trong buồng tắm rộng sáu con mắt nhìn nhau, Tô Hiển Nhiên mím môi, nhìn nhìn hai anh chồng, thấy thứ kia vẫn không an phận ngủ say của hai anh mày cô nhíu lại khẽ hỏi.
" Có cần em dùng tay giúp không? " muốn ăn mặn mà không ăn mặn được aaaaaa, tức chết cô mà nhưng thôi rụt rè một chút mới được.
Đợi thêm thời gian nữa, cô lớn rồi... à ừ như vậy đó! Môi Tô Hiển Nhiên câu lên nham hiểm.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vốn không phải người không biết tiết chế, với lại hiện tại chưa đến lúc a, không nên lãng phí những tinh hoa a.
Đỗ Đức Trí lắc đầu nhẹ nói.
" Một lát sẽ mềm! NhiênNhiên đừng để ý đến chúng. "
Nhậm Thừa Vinh cũng gật đầu nói.
" Đúng đó Nhiên Nhiên, không nên để ý, chúng ta cùng tắm nhanh còn đi khám. "
Tô Hiển Nhiên cũng không ép buộc gật đầu mà bắt đầu tắm.
Hai anh chồng giúp Tô Hiển Nhiên xoa xoa sữa tắm...
Tầm ba mươi phút sau, Tô Hiển Nhiên cùng hai anh chồng bước ra khỏi phòng tắm.
Tô Hiển Nhiên bị Đỗ Đức Trí quấn thành một cục rồi ôm cô đi về phía phòng cô.
Tô Hiển Nhiên ngáp lên ngáp xuống dựa vào vào Đỗ Đức Trí nói.
" Có khi nào em không phải sắp đến kỳ phát tình mà là bị gì đó không chồng? "
Thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116338/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.