Đỗ Đức Trí cũng nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên, Tô Hiển NHiên cúi đầu xuống giấu mặt.
Cô xấu hổ không chỉ vì bị tiếng " Vợ " kia làm rối loạn, còn có xấu hổ... khi nghĩ... nghĩ chuyện không nên nghĩ a.
Aaaaa chết cô rồi, làm sao đây! Ở đây có chỗ nào cho cô chui vào trốn một lát với.
Cô có tham lam thèm khát thì làm sao có thể nghĩ ai cũng như cô... trời ơi... xấu hổ... xấu hổ chết mất.
Nhậm Thừa Vinh cứ ngồi nhìn Tô Hiển Nhiên môi câu lên vui vẻ, Tô Hiển Nhiên thì cúi đầu ngày một thấp hơn.
Đỗ Đức Trí không buông tha cô khẽ hỏi.
" Nhiên Nhiên lúc nãy là nghĩ cái gì? "
Nhìn vật nhỏ đỏ mặt xấu hổ, làm anh thật sự vui vẻ chỉ muốn trêu ghẹo cô thêm.
Tô Hiển Nhiên bĩu môi, hai má phúng phính ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai anh chồng trước lại, hai mắt to tròn xoay một vòng mới mấp máy môi đáng thương hề hề nói.
" Muốn giữ đàn ông là phải giữ... giữ thân thể... chính là em... em không thể... lăn... nên có... muốn cũng không được. " như ủy khuất ngẩng đầu hai mắt ngập nước cực đáng thương nói tiếp.
" Hai anh có thể cứ yêu thương em mà không vì... không vì tình... tình dục không? "
Đỗ Đức Trí thở hắc ra một hơi, cũng không biết đang nghĩ gì môi anh khẽ câu lên xoa nhẹ đầu Tô Hiển Nhiên nói.
" Lần sau không được suy nghĩ linh tinh nữa có biết chưa? "
Hai mắt Tô Hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116314/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.